Các thành viên của Lịch gia bây giờ chắc sắp ngất đến nơi rồi. Một Sở Khắc Uy hay một Hồ Chân Chân niềm nở tiếp khách thì thôi đi, hay cao hơn một chút là Sở lão gia cũng muốn làm chỗ dựa cho Mạc Hinh cũng đã đành, bây giờ... Ngay cả chủ nhân của Sở gia - Sở Chính Quốc cũng lên tiếp bảo vệ Mạc Hinh. Không lẽ, nhà họ Sở này đã chọn được con dâu trưởng rồi sao? Vậy thì hai đứa con nhà họ Lịch phải làm sao đây?
- Tiểu Hinh, quê cháu ở Quý Thành đúng chứ?
- Vâng ạ.
- Cuộc sống thượng lưu ở Trác Thành có lẽ không sầm uất như ở Quý Thành, cháu ở đây có quen không?
Mạc Hinh mỉm cười ngọt ngào rồi khẽ gật đầu, Mạc Hoàng Bảo đưa tay xoa xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói
- Từ nhỏ Bảo Bảo đã thích yên tĩnh, nhiều lần còn muốn rời khỏi Mạc gia, chỉ là con bé này trọng tình cảm. Bao nhiêu năm nay ở Mạc gia chịu ấm ức cũng chỉ vì bà nội. Bây giờ, bà nội đã chuyển về Dạ Lai thôn tịnh dưỡng, nên Bảo Bảo mới đồng ý đến đây với cháu.
- Đứa bé ngoan, con chịu khổ rồi. Là nhà họ Hạ không có phúc cưới được người con dâu như cháu.
Thật ra, nhà họ Hạ cũng được xem là họ hàng thân thích với nhà họ Sở. Mẹ của Hạ An Nghiêm, chính là con gái nuôi của Sở lão phu nhân đã quá cố, từ sau khi được gả đi bà ấy cũng thường xuyên đến thăm Sở lão gia, còn nhiều lần mang theo Hạ An Nghiêm, nhưng mà tính cách của Hạ An Nghiêm lại có chút bồng bột. Nhớ gần một tháng trước, Hạ phu còn nói đến đây đưa thiếp mời dự hôn lễ của Hạ An Nghiêm, thế mà ngày hôn lễ không chỉ Hạ An Nghiêm mất mặt, ngay cả họ hàng này cũng mất mặt thay.
- Chú Sở, cháu muốn hỏi chú một chút.
- Có việc gì sao?
- Chú Sở, cháu có nghe nhân viên ở Sở Thị nói, ngoài Sở Tổng ra thì vẫn còn một Phó Tổng Sở là Sở Khắc Huy. Có phải hai năm trước anh ấy học ở trường đại học S, đúng không ạ?
- Sao cháu biết Khắc Huy? Hai năm nay nó không về nhà rồi.
- Cháu có một người bạn ở Tru Vĩ thôn, cô ấy nói một năm nay có cứu một người, nhưng hai chân của anh ấy thì...
- Khắc Huy từ nhỏ đã cao ngạo, đúng là chỉ có cô gái kia mới khiến nó hồi tâm chuyển ý.
Mạc Hinh không hiểu lắm về gia đình này, rõ ràng nhà họ Sở có tận ba người con, một là trưởng tử Sở Khắc Uy, hai là thứ tử Sở Khắc Uy, ba là vị tiểu thư Sở Diệu Ương, thế mà Sở Khắc Uy và Sở Khắc Huy lại tranh đấu lẫn nhau vì chiếc ghế Chủ Tịch, riêng vị tiểu thư Sở Diệu Ương này hình như bằng tuổi với cô, năm trước đã kết hôn rồi và bây giờ cũng đang mang thai. Tuy nhiên, Sở Diệu Ương thì luôn ủng họ Sở Khắc Uy và phản đối mối tình không rõ ràng của Sở Khắc Huy với một người con gái mà ngay cả anh ta cũng chưa xem rõ mặt.
- Cô gái kia?
- Tiểu Hinh, ngày mai cháu đưa chú và dì đến thăm Khắc Huy được không?
- Vâng.
[.....................]
Sau khi dùng bữa xong, Mạc Hinh được gia đình họ Sở yêu mến nên quyết định giữ cô lại trong đêm nay, buổi tối này... Mạc Hinh nằm bên cạnh Hồ Chân Chân, lúc trước cô ở Quý Thành đã nghe danh của vị mệnh phụ phu nhân này rồi, tính cách rất đậm nét vị đại tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhưng bây giờ, ngay ở bên cạnh bà cô mới biết... Cho dù có là một người ngang ngạnh đến mấy, chỉ cần vì chồng, vì con, vì gia đình... Bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ dê mà xúc động.
- Tiểu Hinh, cháu là người đầu tiên được ngồi cùng với Khắc Uy sau cô em họ đấy.
- Em họ?
- Đúng vậy, là Sở Quyên, nhưng lâu rồi con bé không về nước. Cháu là người con gái đầu tiên được Khắc Uy đón bằng xe riêng, không chỉ vậy... Cháu cũng người đầu tiên Khắc Uy đưa về nhà riêng của nó đấy.
- Nhà riêng? Cháu nghĩ đó là nhà chung của anh hai và Sở Tổng?
Hồ Chân Chân cười cười.
- Tám năm nước Khắc Uy và Khắc Huy không có đấu nhau như bây giờ, hai đứa nó được đưa đi dã ngoại ở Quý Thành. Đột nhiên Khắc Uy bị trượt chân ngã xuống một con suối nhỏ. Cũng may năm đó có một cô bé cứu Khắc Uy, không chỉ vậy, cô bé ấy còn chăm sóc cho cả Khắc Huy. Sau khi cô bé đó rời khỏi thì Khắc Uy và Khắc Huy cứ nhìn theo mãi... Về sau, dì mới biết hai đứa nó thích cô bé đó nên mấy năm sau luôn đấu đá nhau như vậy. Dì rất mong hai đứa con trai này có thể hòa thuận, giống cháu và Hoàng Bảo.
- Tám năm trước... Núi Ban Thành?
Hồ Chân Chân ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn cô, nói
- Cháu biết sao?
- Thật trùng hợp, tám năm trước gia đình cháu cũng được đưa đi chơi ở đó. Lúc đó Mạc Thư cũng rơi xuống suối, do anh hai cháu cứu. Cháu cũng có cứu một người, nhưng chưa kịp hỏi tên thì cháu đã phải quay về để xem giúp anh hai cháu.
- Tr.... Trùng hợp vậy sao?
Mạc Hinh cười như không có gì, riêng Hồ Chân Chân lại nghi hoặc. Bà cho rằng người mà Khắc Uy và Khắc Huy thích, chính là cô gái này. Nếu như để hai đứa nó biết, chắc chắn gia đình nhà họ Sở sẽ một lần nữa rối tung rối mù lên mất thôi.
- Tiểu Hinh, ngày mai cháu đưa chú, dì và Khắc Uy đến Tru Vĩ Thôn nhé?
- Vâng. Để cháu báo lại với bạn cháu một tiếng.