Lục Tử Kiện ngu người, anh ngơ ngác và đầy ngây ngô nhìn Sở Quyên đang nhăn mày khó chịu. Rồi lại nhìn sang Tư Đồ Kiệm đang cười đến sắp tắt thở liền có chút ngượng ngùng. Vậy thì lúc nảy là sao?
- Anh... Em... Rõ ràng anh nghe rõ em nói em đồng ý mà?
- Thì đúng là em đồng ý. Nhưng mà giữa em và Tư Đồ Kiệm chỉ là đang tập dợt thôi mà. Anh ấy muốn tỏ tình người anh ấy yêu, em chỉ giúp đỡ để anh ấy tỏ tình thôi. Anh bị điên à?
Lúc này, giống như gánh nặng trên vai của Lục Tử Kiện được trút xuống, anh ôm lấy Sở Quyên rồi lại cúi xuống hôn cô một lần nữa. Lần này Sở Quyên cũng không thể nào phản ứng kịp, nhưng cô cảm nhận được... Lục Tử Kiện rất khác lạ. Tại sao lại hôn cô? Và quan trọng là... Nếu cô thật sự đồng ý thì sao? Có liên quan gì đến anh cơ chứ? Vì mãi mê đắm chìn trong suy nghĩ của mình mà Sở Quyên mất tập trung điều này khiến Lục Tử Kiện dễ dàng đưa chiếc lưỡi của mình luôn lách bên trong khoang miệng của cô, Sở Quyên giật nảy mình hai tay chống ở ngực anh liền dùng sức đẩy anh ta. Nhưng càng đẩy Lục Tử Kiện càng điên cuồng hôn hơn nữa. Ở bên cạnh Tư Đồ Kiệm đã sớm nhìn thấy Lục Tử Kiện theo dõi họ rồi, nên cậu ta mới bày ra trò giả vờ tỏ tình nhằm chọc tức Lục Tử Kiện, và cũng là để Lục Tử Kiện dám đối mặt với tình cảm của mình. Nhưng mà... Ở trong phòng này bây giờ Tư Đồ Kiệm đang là chiếc bóng đèn sáng nhất, nên thôi anh ta sẽ tạo cho đôi trẻ không gian riêng.
- Quyên Quyên, anh còn có việc... Anh đi trước nhé.
Bây giờ Sở Quyên muốn nói gì đều chỉ phát ra được âm thanh "Ư ư" đầy kì lạ. Lục Tử Kiện giống như được đằng chân lên đằng đầu, càng hôn càng sâu, càng hôn càng không muốn buông tha. Cho đến Tư Đồ Kiệm rời khỏi rồi anh vẫn giữ chặt Sở Quyên trong lòng, hôn lấy hôn để. Bàn tay đặt ở eo của Sở Quyên kéo cô ôm chặt vào người, đến lúc Sở Quyên sắp không thở được nữa thì cô lại nhẹ nhàng đặt tay lên ngực của anh... Bắt đầu thở có chút gấp gáp. Nhưng đầu óc Sở Quyên bây giờ đã trống rỗng, cô chỉ biết thuận theo Lục Tử Kiện mà thôi.
Còn Lục Tử Kiện, từ khi hôn Sở Quyên anh đã thấy kích thích rồi, càng hôn càng thích... Cánh môi nhỏ của Sở Quyên bị anh hôn, anh cắn đến sắp nát rồi. Đến khi anh cảm nhận được Sở Quyên không thể chịu nổi nữa mới lưu luyến buông tha cho cánh môi của cô. Nhưng sau khi Sở Quyên hít thở không khí chưa được bao lâu, cô đã cảm nhận được cơ thể mình bị nhấc bổng lên. Lục Tử Kiện vác cô trên vai rồi bước ra ngoài, các nhân viên của quán đều nhìn họ với cặp mắt kì dị. Nhất là cô tiếp tân kia, sau khi Sở Quyên và Lục Tử Kiện rời khỏi thì cô tiếp tân mới lắc đầu nói
- Giới trẻ bây giờ thật chẳng ra làm sao.
[.....................]
Lục Tử Kiện vác Sở Quyên vào trong xe của mình, chưa để cô hoàn hồn thì Lục Tử Kiện đã lái xe đi. Nhưng anh không hề về Lục gia hay Sở gia mà là đi theo con đường lên núi. Lúc này Sở Quyên bắt đầu sợ rồi nha, chẳng lẽ anh ta định giết người giệt khẩu à?
- Này... Anh đưa em đi đâu đấy?
Lục Tử Kiện vẫn không trả lời, cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một ngọn núi nhỏ, tuy nó rất hoang vắng nhưng cảnh sắc thiên nhiên thật sự rất đẹp, Lục Tử Kiện lại một lần nữa kéo Sở Quyên ra khỏi xe, sau đó nhấn nhấn cái nút gì đó ở phía sau chiếc xe. Từ một xế hộp bình thường, liền biến thành giống như một ngôi nhà nhỏ di động. Sau đó, Lục Tử Kiện sắn tay vào bếp nấu nướng cho Sở Quyên, cô không nghĩ Lục Tử Kiện sẽ biết nấu ăn và hơn hết làm sao anh lại có đầy đủ nguyên liệu như vậy? Nhưng khi nhìn bàn tay thuần thục nào là thái thịt, cắt rau cô liền phải trầm trồ. Khoảng hơn nửa tiếng sau, Lục Tử Kiện bày ra rất nhiều món ngon rồi lại kéo Sở Quyên ngồi xuống.
- Sao anh không nói gì vậy?
- Ăn cơm.
- Này Lục Tử Kiện! Anh đang làm cái gì vậy? Mau đưa em về.
Lục Tử Kiện nhíu mày nhìn Sở Quyên, làm cô lạnh cả sống lưng. Sau đó, cô cầm chén cơm nhỏ lên, ngoan ngoãn ăn phần của mình. Lục Tử Kiện nhìn cô như vậy có chút buồn cười, rõ ràng tính cách của Sở Quyên rất bướng bỉnh... Ấy thế mà lần này lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Làm anh sợ đó nha.
- Lục Tử Kiện... Anh đưa em về đi được không?
- Có vẻ em ăn no rồi nhỉ?
Sở Quyên cứ nghĩ chỉ cần cô ăn no thì Lục Tử Kiện sẽ đưa cô về nên Sở Quyên không ngần ngại gì mà gật đầu như gà bổ thóc.
- Em ăn no rồi. Thì đến anh ăn!