Gương mặt của Cố Hỉ kiểu như rất khinh bỉ. Nhớ năm nào, Sở Khắc Huy còn không cho Cố Hỉ chạm vào người, bây giờ thì lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy? Sau đó, Cố Hỉ bỏ mặt Sở Khắc Huy một bên rồi đi qua bên cạnh Mạc lão phu nhân. Và đương nhiên Sở Khắc Huy không thể nào buông tha rồi, anh ta cũng bám theo cô đến ngồi chiễm chệ bên cạnh Cố Hỉ.
Lúc này, Mạc Hinh nhìn Cố Hỉ rồi mỉm cười, cô nghe nói trong một tháng này Sở Khắc Huy cứ hay lui đến Tru Vĩ thôn, thứ nhất là vì Cố Hiên hiện tại không còn ở Trác Thành mà đã ra nước ngoài du học, vì Sở Khắc Huy sợ Cố Hỉ ở nhà một thân một mình nên thường xuyên lui đến. Nhưng Mạc Hinh không dám nghĩ đến cảnh tượng Sở Khắc Huy lại yêu chiều và đặc biệt là bám theo một cách vô sỉ như vậy.
Trong khi tất cả mọi người đều đang vui vẻ thì màn hình lớn lại hiện lên những hình ảnh của Mạc Hinh và Hạ An Nghiêm lúc đính hôn. Sau đó lại là hình ảnh của Mạc Hinh và Từ Quân Hạo, trong đám đông bước ra... An Quỳ Trứ nhìn cô với cặp mắt đầy hận thù.
- Cô là hạng phụ nữ lẳng lơ, hết yêu người này rồi đến yêu người khác, thế mà còn muốn kết hôn cùng Khắc Uy sao? Cô đừng mơ nữa!
Nếu là nhiều năm trước có lẽ Mạc Hinh đã nhanh nhẹn đứng dậy giải thích, nhưng bây giờ khác rồi. Mạc Hinh từ từ nhấc chiếc váy lên rồi bước ra, Sở Khắc Uy lo sợ bây giờ cô đang mang thai, nếu An Quỳ Trứ làm gì quá đáng sẽ ảnh hưởng đến cả cô và đứa bé, nên Sở Khắc Uy cũng cùng nhau bước ra. Mạc Hinh nhìn An Quỳ Trứ rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói
- An tiểu thư, tôi không nghĩ Mạc Hinh này lại có thể để cô tốn nhiều thời gian và tâm huyết để tìm những bằng chứng này đấy nhé.
- Mạc Hinh, cô đừng tự đắc...
- Cô nói đúng, tôi và Hạ An Nghiêm từng suýt nữa đã kết hôn... Thì làm sao? Còn nữa... Học trưởng từ giúp tôi xách đồ thì sao? Mắt cô là dùng để nhìn hay để trang trí mà không thấy lúc đó tôi đang mang thai, cái thai cũng đã rất lớn. Cô từng học chuyên ngành dược, chắc cô hiểu mà... Phụ nữ mang thai không nên xách đồ quá nặng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến bữa bé. Chẳng lẽ... Cô muốn con tôi gặp vấn đề gì sao?
An Quỳ Trứ im bặt, nhưng sau đó... Mạc Hinh lại nói tiếp
- À còn nữa, An tiểu thư... Cô cứ hết lần này đến lần khác tự ngộ nhận rằng Khắc Uy thích cô, anh ấy độc thân nhiều năm là vì cô. Vậy tôi hỏi cô, cô có bao giờ tự soi gương chưa? Cô cảm thấy... Với cái vẻ bề ngoài lôi thôi lết thết như xác chết hiện tại của cô... Sẽ xứng đôi với Khắc Uy sao? À đúng rồi... Hơn nữa là... Cô là con gái còn son... Còn tôi là phụ nữ đã từng sinh con, nhưng bây giờ cô nhìn xem... Dáng vóc giữa tôi và cô... Ai quyến rũ hơn.
An Quỳ Trứ nhìn một loạt từ trên xuống dưới, đúng như Mạc Hinh nói... Dáng vóc của Mạc Hinh càng ngày càng quyến rũ hơn lúc chưa sinh con, không chỉ vậy... Nếu nói trước đó Mạc Hinh xinh đẹp theo kiểu tinh khôi và ngây ngô, thì ngay thời khắc này... Mạc Hinh chính là quyến rũ nhưng tao nhã, sexy nhưng hài hòa.
- An tiểu thư, cô nói xem... Cho dù trước kia tôi từng ở với Hạ An Nghiêm và Từ Quân Hạo thì làm sao? Giữa tôi và Khắc Uy cũng đã kí giấy kết hôn rồi. Trên pháp luật tôi và anh ấy... Là vợ chồng.
Dừng một chút, Mạc Hinh lại nói tiếp
- Hơn nữa là... Từ đầu chí cuối là cô tự mình ngộ nhận Khắc Uy yêu cô. Nhưng cô thấy đó, suốt hai năm tôi vắng mặt... Cô cũng đâu lên giường được với anh ấy lần nào? Không chỉ vậy, cô chỉ làm anh ấy thêm chán ghét cô mà thôi. À phải rồi, hạng con gái mà suốt ngày xin xỏ tôi để được làm chính thất á... Thật xin lỗi, chúng ta không cùng đẳng cấp.
Nói xong, Mạc Hinh lại trở về vị trí cũ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Sở Quyên nhìn rồi cười một tiếng, sau đó là hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. An Quỳ Trứ hôm nay đã mất mặt đến không còn gì nữa rồi, lúc trước... Lục Tử Kiện vẫn còn quan tâm đến cô ta, nhưng từ cái này Sở Quyên cùng Mạc Hinh đến nước D, Lục Tử Kiện lại như người mất hồn... Rồi dần dần không thèm đếm xỉa gì đến cô ta nữa. Bây giờ, An Quỳ Trứ chỉ còn lại một mình... Vậy thì cô ta còn sống làm gì nữa? Nghĩ như vậy, An Quỳ Trứ liền như điên loạn cô ta lao mạnh xuống hồ bơi, Sở Khắc Uy nhìn Mạc Hinh, rồi cho người nhấn nút gì đó. Rút toàn bộ nước của hồ bơi này ra, An Quỳ Trứ hiện tại chẳng khác gì cá mắc cạn, nằm co ro ở giữa hồ. Sở Khắc Uy nhìn cô ta rồi lãnh đạm nói
- An Quỳ Trứ, tôi thật ra rất muốn cô chết. Nhưng tiếc là vợ tôi đang mang thai, tôi sợ cô ấy nhìn thấy xác cô sẽ buồn nôn. Nếu cô muốn chết... Thì cách xa nhà tôi ra một chút! Cảm ơn.