Mạc Hinh và cả Sở Khắc Uy nghe thấy đều biết đây chính là giọng của Sở Quyên. Nhưng anh lại không có ý định thả cô xuống, Sở Quyên bước đến trước mặt anh rồi tặc lưỡi chán nản. Sau đó nhìn lại Mạc Hinh, hơ hơ... Xem kìa, xem kìa... Bốn năm yêu nhau với Hạ An Nghiêm còn chưa để hắn ta ôm ấp thân mật như vậy. Không ngờ ông anh họ này lại nhanh như vậy đã bế được con nhà người ta vào cửa.
- Này, Tiểu Hinh Hinh, trời nóng thế này mà cậu ăn mặc sao laj kín cổng cao tường thế? Không sợ thiếu oxi rồi ngất à?
- Tớ.... Tớ có chút lạnh.
Sở Quyên nhìn thấy gương mặt lúng túng, ăn nói lại lắp bắp như vậy liền đoán được chắc chắn ông anh họ của mình đã làm gì con nhà người ta rồi đây này. Chậc chậc, nhưng nếu như ở chung nhà thì vẫn còn cái tên mặt lạnh chết tiệt Mạc Hoàng Bảo... Ơ? Anh ta đâu rồi nhỉ?
- Tiểu Hinh, ông anh một mặt của cậu không đến cùng cậu à?
- Anh ấy đi công tác rồi. Tuần sau mới về cơ.
- Ồ.
Nếu như trước kia đi đón Sở Quyên thì anh sẽ cho vệ sĩ kéo vali, còn Sở Quyên sẽ khoác tay của anh, vừa đi vừa ríu rít như chim sáo. Nhưng hôm nay, anh mặc kệ nhân vật chính cần đón là Sở Quyên - là em họ của anh đấy nhé. Anh chỉ nhìn Sở Quyên một cái, rồi giữ nguyên tư thế bế Mạc Hinh vào xe. Không chỉ gạt Sở Quyên ra một bên, ngay cả xe cũng chuẩn bị hai chiếc. Sở Quyên hậm hực chui vào xe cùng với một tên vệ sĩ, cô nói
- Này, anh xem anh họ có quá đáng không chứ. Dám bỏ lại tôi cơ đấy!
Tên vệ sĩ kia cũng không quá cứng ngắc, hắn ta cười nhẹ rồi lên tiếng đáp
- Sở tiểu thư, năm nay Sở tổng cũng đã hai mươi chín gần ba mươi tuổi rồi. Nếu không mau nhanh tóm được phu nhân, thì cậu ấy sẽ được liệt vào hội độc toàn thân đấy.
- Anh nói cũng đúng. Dù sao thì cũng hai mươi mấy năm nay anh ấy chưa yêu ai bao giờ. Chậc... Nếu muốn nhanh chỉ có một cách...
Tên vệ sĩ nhìn nụ cười tinh quái trên gương mặt của Sở Quyên liền lạnh sống lưng. Ôi thôi rồi, tiểu công chúa này sắp giở trò quậy phá gì nữa đây? Liệu Sở gia có chịu được sự kích động này không nhỉ?
Sau khi đưa Sở Quyên về nhà thì đã không thấy Mạc Hinh và Sở Khắc Uy đâu. Lúc hỏi Bác Phúc thì Sở Quyên mới biết hai người họ đã lên phòng hú hí với nhau rồi. Mếu máo... Đúng, Sở Quyên chính là mếu máo. Cái đồ có gái quên em họ! Với cái đồ có zai quên bạn bè! Lúc Sở Quyên đang ấm ức thì bên ngoài có tiếng người bước vào nhà. Theo sự tò mò, Sở Quyên liền nhìn ra cửa, bước vào chính là Lâm Tịnh Tuyết... Còn có... Còn có Sở Khắc Huy đang ngồi trên xe lăn?
- Anh Khắc Huy, chân anh...
- Quyên Nhi về rồi đó à?
- Anh Khắc Huy, sao anh lại đưa Lâm Tịnh Tuyết về đây?
Sở Khắc Huy cười nhẹ, anh ta nắm lấy tay của Lâm Tịnh Tuyết rất chân tình rồi nói
- Tám năm trước Tịnh Tuyết cứu anh một lần. Ngày hôm qua cũng là cô ấy đến động viên anh, bây giờ sức khỏe của anh đang hồi phục. Rất nhanh sẽ có thể đứng lên.
- Tám năm trước? Cứu anh?
- Đúng vậy. Thôi, Bác Phúc... Chuẩn bị phòng của Tịnh Tuyết đi.
Bác Phúc nhướn nhướn mày, rõ ràng phu nhân nói người cứu hai anh em nhà họ Sở chính là Mạc Hinh tiểu thư, sao bây giờ lại lòi đâu ra một cô cứu hai người họ vậy? Bác Phúc bước ra, vẫn thái độ cung kính nói
- Nhị thiếu, ở nhà này chỉ còn lại một phòng cho Sở Quyên tiểu thư. Còn lại đã có người dùng rồi.
- Cái gì chứ? Phòng trên tầng hai đối diện phòng của Sở Khắc Uy có ai dùng?
- Thưa nhị thiếu, là em gái của Mạc thiếu gia... Mạc tiểu thư, Mạc Hinh.
- Tôi không cần biết! Mau đuổi cô ta đi. Để nơi cho Tịnh Tuyết ở! Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.
- Chuyện này...
Lúc Bác Phúc đang khó xử thì từ tầng trên, Sở Khắc Uy và Mạc Hinh bước xuống, anh nhíu nhíu mày nhìn Lâm Tịnh Tuyết. Ha, cô gái này không phải là bạn bè thân quen với Mạc Thư sao? Nghe nói ngày trước cô ta từng quyến rũ Hạ An Nghiêm nhưng bất thành, bây giờ chuyển mục tiêu sang Sở Khắc Huy rồi sao?
- Muốn dọn ra thì là cô ta chứ không phải Tiểu Hinh.
- Ha, anh hai... Anh đừng có quên. Chính năm đó Tịnh Tuyết là người cứu anh đấy!
Sở Khắc Uy bước xuống cầu thang, rồi rất nhanh đã đứng trước mặt của Sở Khắc Huy, nói
- Ngại quá... Em trai à, người cứu anh... Anh nhìn rất rõ, và đã sớm tìm được rồi. Còn cái cô gái giả mạo này, thì anh không quen biết!
- Sở Khắc Uy! Anh nói bừa! Rõ ràng năm đó Tịnh Tuyết đã cứu anh... Sao anh...
- Sở Khắc Huy! Người được cứu là tôi... Vậy tại sao cậu lại nhớ rõ ai cứu tôi như vậy? Hơn hết, Lâm Tịnh Tuyết này... Chẳng phải cũng không biết bơi sao?
- Anh đừng nói bừa, Tịnh Tuyết làm sao mà không biết bơi.
Sở Khắc Uy cười nhạt, khẽ giơ tay ra hiệu cho Sở Quyên. Từ nhỏ Sở Quyên đã tập võ nên với sức nặng của Lâm Tịnh Tuyết chẳng hề khó gì để nâng lên. Sở Quyên nâng Lâm Tịnh Tuyết lên rồi bước nhanh ra ngoài, bên ngoài đã sớm mở sẵn hồ bơi khá sâu. Không nể nang gì, Sở Quyên chỉ mỉm cười với Lâm Tịnh Tuyết một cái thật ngọt ngào. Rồi nói
- Hẹn gặp lại!