Lục Diệp rất nhanh liền kịp phản ứng, nghĩ đến phía trước Lạc An, cô liền nhịn không được muốn "dẫn" một phen.
Lạc An vốn chính là nghệ nhân do công ty mình kí hạ, nếu mang cho câu vai diễn, không chỉ có đối công ty hữu ích, đồng thời với Lạc An từng trợ giúp mình. Bất quá Diệp Tử bây giờ còn không có tính toán nói ra tới.
Cô cảm thấy được, chuyện này cũng có thể cùng Lạc An hảo hảo thương lượng một chút mới được, nếu cậu ấy không đồng ý, Diệp Tử cũng sẽ không miễn cưỡng cậu.
Lục Diệp vội vàng sửa sang lại một chút chính mình, lúc sau trở về đi.
Cô cảm thấy mình cũng thật không ngờ, ngày đó vận khí của cô xem như không tồi.
Lục Diệp đi không bao lâu, Giang Văn Thăng đi ra. Hắn đặc biệt mang theo chín mươi chín đóa hoa hồng tới đón Lục Lăng Tuyết, kỳ thật chính là nghĩ muốn chọc tức Lục Diệp.
Giang Văn Thăng đang cầm hoa đi vào, nhìn quanh bốn phía một vòng, lại căn bản không có nhìn thấy Lục Diệp. Hắn đi đến trước mặt Lục Lăng Tuyết, giả bộ thâm tình nói: "Lăng Tuyết, anh đặc biệt dẫn theo hoa tới đón em.”
Nhìn đến Giang Văn Thăng như thế, cơn giận Lục Lăng Tuyết mới xem như thoáng xuống dưới một ít.
Cô tiếp nhận Giang Văn Thăng trong tay bó hoa, thở phì phì nói: "Văn Thăng, anh xem như đã tới chậm. Anh căn bản là không biết, vừa mới Lục Diệp còn tại này đâu, cô ta đối đạo diễn phao vài cái mị nhãn, sau đó đạo diễn liền cho cô ta vai nữ chính.” Lục Lăng Tuyết trong lòng thật sự không cam lòng.
(GL: Ăn nhiều hột vịt lộn à, nói "lộn" hơi nhiều nha)
"Thật sự sao? Kia đạo diễn nhất định là ánh mắt mù!" Giang Văn Thăng không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh: “Lục Diệp bộ dạng xinh đẹp là rất xinh đẹp, nhưng bộ dạng lại quá dung tục, một chút khí chất cũng không có, chính là cái loại diện mạo hồ ly tinh. Thật là muốn làm không hiểu, như thế nào sẽ có nam nhân coi trọng cô ta.”
Giang Văn Thăng càng nói trong lòng càng thống khoái, nghiễm nhiên đã quên phía trước Diệp Tử cùng hắn cùng một chỗ, hắn có bao nhiêu phong cảnh đắc ý.
"Nói đúng a, Văn Thăng, quả nhiên cũng là anh thật tinh mắt.”
"Đúng vậy a, anh nếu không có ánh mắt trong lời nói, như thế nào sẽ cùng em cùng một chỗ đâu?"
(GL: bán cái bánh tráng anh chị ơi!!!)
Hai người ở diễn cảnh tú ân ái, không coi ai ra gì. Dám vành tai và tóc mai chạm vào nhau sau, Lục Lăng Tuyết mới có chút ý không muốn cùng Giang Văn Thăng tách ra: "Văn Thăng, phim mới của em làm sao bây giờ? Em nói thật sự, em không nghĩ mỗi lần đóng phim truyền hình đều bị Lục Diệp đè nặng. Dựa vào cái gì mỗi lần đều là cô ta diễn nữ chính, mà em lại cho cô làm nền? Em không cam lòng......”
Lục Lăng Tuyết tựa vào Giang Văn Thăng trong lòng ngực, thanh âm nghe nhu nhược thê thảm cực kỳ.
Giang Văn Thăng nghe được trong lòng đau xót, nhất thời tự cho là đúng nói: "Em yên tâm đi, chuyện này liền giao cho anh đi! Anh đi cùng đạo diễn phim này nói, làm cho ông ta đến an bài em diễn nữ chính!"
(GL: Sáng tỉnh chưa ạ? Hay còn đang say thuốc)
"Thật vậy chăng? Văn Thăng, anh thật sự là quá tốt!"
Lục Lăng Tuyết nhìn Giang Văn Thăng, giống như chính mình lại lần nữa đã yêu hắn. Giang Văn Thăng đối với chuyện tình mình quan tâm như vậy, nhất thời làm cho Lục Lăng Tuyết cảm thấy được chính mình quả nhiên không có nhìn lầm người. Hôm nay thử kính, hết thảy không phải đều thực rõ ràng sao?
Lục Diệp bên người căn bản là không có Chiến Đình Kiêu cùng đi, mà ả vừa mới kết thúc, Giang Văn Thăng liền lập tức mang theo hoa tươi chạy đến.
Rốt cuộc ai mới có thể thu hoạch chân ái, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
~~~~~~~~~ Dòng phân cách ảo tưởng của LLT~~~~~~~~ Giang Văn Thăng gặp được đạo diễn, tổng cảm thấy được trong lòng đặc biệt không phải tư vị.
"Tôi nguyên lai liền cùng Lục Diệp là một nhà công ty, diễn xuất của cô ấy có lẽ tốt lắm, nhưng nhân phẩm cô ấy thật sự quá kém. Nhiều lần căn bản không giữ lời nói, ông sẽ không sợ cô diễn nữ chính, đến lúc đó đột nhiên đùa giỡn đại bài không diễn, sau đó toàn bộ tổ phim đều phải đi theo cô ta cùng nhau chậm trễ việc sao?"
"Này......” Đạo diễn trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Nếu thật sự nói như vậy, vậy chỉ có thể đem kịch bản sửa lại. Thật sự là Lục Diệp diễn xuất thật tốt quá, tôi thật không muốn phải thay đổi người.”
Đạo diễn nói đến mức này, tương đương đã là đem Giang Văn Thăng ý muốn đáp ứng tốt nhất, hoặc là muốn nói phá hỏng. Giang Văn Thăng chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy, xấu hổ nói: "Kia...... Vậy được rồi.”
"Giang tiên sinh, bất quá ngài yên tâm đi. Lục Lăng Tuyết, tôi mặt khác cho cô ấy an bài một cái nhân vật thực thích hợp!"
Phải không? Vậy Giang Văn Thăng hắn có phải hay không còn muốn cám ơn ông ta?
"Tôi đã biết.”
Giang Văn Thăng vừa mới đi ra ngoài, Lục Lăng Tuyết liền chờ mong tiến lên đón. Cô xem đến Giang Văn Thăng, thật sự nhịn không được liền hỏi: "Thế nào?"
Giang Văn Thăng lắc đầu: "Ông ta không chịu.”
"Hừ!" Lục Lăng Tuyết sắc mặt nhất thời suy sụp xuống, cực kỳ oán giận dậm chân: “Cái đạo diễn kia nhất định là sợ Chiến Đình Kiêu tìm phiền toái, cho nên mới sẽ như vậy!"
Cô như vậy vừa nói, Giang Văn Thăng nghe được có chút không thoải mái.
Rõ ràng chính là thực lực bản thân của Lục Lăng Tuyết có vấn đề, như thế nào giống như nghe còn giống như là Giang Văn Thăng hắn địa vị không đủ?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giang Văn Thăng vẫn là phối hợp gật gật đầu, phụ họa nói: "Ừ, nhất định là như vậy.”
Vân Lâm biệt thự.
Lục Diệp mới vừa trở về, Bánh bao nhỏ liền dính đi lên. Vài ngày, Bánh bao nhỏ vẫn đều ở Lục Diệp bên người, mấy ngày nay Lục Diệp bỗng nhiên bắt đầu vội vàng chuyện tổ phim, Bánh bao nhỏ liền lại bắt đầu có chút bất an trong lòng.
Lục Diệp đang muốn đem Bánh bao nhỏ ôm lấy đến, không nghĩ tới có một đôi hai tay so với cô còn muốn nhanh hơn.
Cô ngẩng đầu, tập trung nhìn vào, trùng hợp chống lại ánh mắt thâm thúy của Chiến Đình Kiêu.
Lục Diệp nhất thời tức giận.
Tốt lắm tốt lắm, Chiến Đình Kiêu trong khoảng thời gian này nhất định là cố ý trở về ý định cho cô ngột ngạt! Hừ! Rõ ràng bên ngoài đã có gia đình mới, bây giờ còn phải về đến làm bộ làm cái "ba ba tốt"!
Dối trá! Ra vẻ trang nghiêm! Chán ghét!
Lục Diệp cũng không biết, mình tại sao sẽ đột nhiên đối Chiến Đình Kiêu có thành kiến lớn như vậy.
Chiến Đình Kiêu hí mắt đánh giá Lục Diệp, môi mỏng hơi hơi gợi lên: "Hôm nay em thoạt nhìn giống như có điểm không vui.”
Lục Diệp trợn mắt, nói: "Nào có!"
"Không có sao?" Chiến Đình Kiêu hỏi lại, nhưng là trong mắt thậm chí có một ít hương vị buồn cười.
Lục Diệp cảm thấy được, Chiến Đình Kiêu là cố ý! Cô tránh xa Chiến Đình Kiêu, lập tức hướng trong nhà mà đi, cũng nghiêm trang nói: "Tôi mới nhận vai diễn, cho nên về an bài cho Bánh bao nhỏ, tôi đề nghị chúng ta thời điểm có rảnh chia nhau giữ thằng bé!"
"Em cũng biết, Hữu Hữu không chịu xa em.”
"Tôi đương nhiên biết, nhưng thằng bé là con trai anh, dựa vào cái gì mỗi ngày để cho tôi giữ?" Lục Diệp càng nói càng cảm thấy được không phục.
Cô cũng không phải không nghĩ chiếu cố Bánh bao nhỏ, chính là Chiến Đình Kiêu cho mình ngột ngạt, cô cũng nhịn không được cho Chiến Đình Kiêu ngột ngạt.
Ừ! Chính là như vậy.
Dựa vào cái gì anh có thể đi ra ngoài chiếu cố đứa trẻ khác, mà chính mình lại phải ở nhà vì anh ta chịu mệt nhọc chăm sóc đứa nhỏ!
Lục Diệp trong lòng thực loạn, nhưng cô vẫn đang thật không ngờ chính là Chiến Đình Kiêu thế nhưng đồng ý.
"Được rồi.”
Vì thế, Lục Diệp liền trơ mắt nhìn Chiến Đình Kiêu đem Bánh bao nhỏ ôm vào đi.
Mấy ngày nay, Lục Diệp đều ở chờ điện thoại đạo diễn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần điện thoại đến đây, như vậy cô là có thể đi tổ phim rồi.
Ừ, nhắm mắt làm ngơ!
Lục Diệp mỗi ngày đều ghé vào trên giường chờ di động, nhưng là cố tình di động chính là một chút phản ứng đều không có.
Hơn nữa nhất chán ghét chính là, vai diễn của cô không có một chút động tĩnh, mà ngoài cửa lại nghe tới rồi một trận nói nhao nhao ồn ào.
Lục Diệp rất nhanh chợt nghe tới rồi giọng một người lạ, tiếng nói của một cô bé.
"Hữu Hữu, chào em!" Giọng cô bé ngọt ngào mà lại ngây thơ, làm cho người ta như thế nào nghe tới đều không thể chán ghét đứng lên.
Đương nhiên, cũng chính là Lục Diệp.
Là thôi! Cô vốn cũng không có gì ghét hay tức giận, cô bé này, vốn cũng chính là con gái của Chiến Đình Kiêu. Anh ta đem con gái bản thân mang về nhà, căn bản là danh chính ngôn thuận thôi!
Nhưng Lục Diệp vẫn là cảm thấy được bên ngoài đặc biệt đặc biệt ồn, cô một tay chống nạnh mở ra cửa phòng, chỉ thấy hai đứa nhóc ở cửa phòng của mình chơi.
Nga không đúng, phải là Bánh bao nhỏ là tới tìm chính mình chơi, mà cô bé kia cũng là đến quấn quít Bánh bao nhỏ chơi.
Bánh bao nhỏ quả nhiên là thật tốt! Lục Diệp nhất thời cảm thấy được, chính mình bình thường thật không có uổng công thương cậu.
Bánh bao nhỏ nhìn thấy Lục Diệp mở cánh cửa, nhất thời mở ra hai tay, chân thì chạy nhanh hướng tới Lục Diệp nhích lại gần, căn bản không quan tâm đến cô bé bên cạnh mình nãy giờ.
Lục Diệp mới vừa đem Bánh bao nhỏ bế lên, Chiến Đình Kiêu liền đúng lúc xuất hiện.
"Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút, Diệp Tử, có thể giúp tôi chiếu cố một chút Dao Dao sao?"