Bạch Ngọc chỉ cười khì, nói: “Người anh cả muốn, sao có thể tầm thường đây?”
Tiếu Phàm liếc trộm Bất Phá, cau mày, quả thật, ông chủ cũng chẳng phải “nhân tài” bình thường đâu.
Nhưng mà yêu cầu này, chẳng phải quá nặng?
Lăng Tử Tiên nhanh nhẹn đọc lướt qua cả 2 tờ, không quá 3m, cũng chỉtrong khoảng thời gian 3 người Bạch Ngọc nói chuyện mà thôi.
“Giờ bắt đầu được luôn không?” Lăng Tử Tiên trả tờ giấy lại cho Bạch Ngọc, hỏi.
“Em đọc hết rồi?” Bất Phá giật mình hỏi.
Tiếu Phàm nhanh chóng trấn định lại, chỉ trong nửa giờ trước, chẳngphải 3 người cũng đã chứng kiến 2 nữ sinh cũng có năng lực xuất sắc đấysao? Chẳng qua là người này càng đáng để kỳ vọng.
“Vậy thì, bắt đầu đi!” Bạch Ngọc cất giấy tờ về chỗ cũ, rồi lấy ra tờ giấy khác, bằng tiếng Trung.
Lăng Tử Tiên thoáng chốc tự hỏi, rồi làm theo đề bài, nhớ lại rồiphiên dịch 2 tờ giấy ra. (Tức là BN cầm tờ đã dịch sang TT, để so sánhvới bài dịch mà LTT đã học thuộc và biên dịch.)
Bất Phá và Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào phụ đề tiếng Trung, biểu tình Bạch Ngọc “có khả năng”, nhưng Bất Phá thì khác, mọi thứ như được viếtlên gương mặt, hoảng sợ trợn to mắt.
Tiếu Phàm không cần xem phiên dịch, bởi vì 2 tờ giấy kia anh đã dịchrồi, với trình độ trí nhớ của anh, nhìn một lần không thể quên, khôngcần xem lại.
Lăng Tử Tiên nhanh nhẹn phiên dịch 2 tờ giấy kia, lại còn tiện tay chỉ ra hết lỗi sai trên tờ giấy đó.
“Lợi hại!” Bất Phá thấy bài cô dịch và tờ dịch tiếng Trung sẵn có, cơ hồ giống nhau như đúc, không hỏi nghi ngờ phải chăng cô đã từng cầm tờphiên dịch sẵn học thuộc.
Tiếu Phàm cười, thong thả đi đến bên Lăng Tử Tiên, nói với bất Phá:“Đương nhiên rồi, coi trường đại học S của bọn này có trình độ ra sao!”Giọng nói, trăm phần trăm là ngợi khen, và khẳng định. c
“Hôm nay gặp người biến thái lần thứ hai.” nBạch Ngọc bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Sao lại nói thế?” Bất Phá hỏi.
“Trên đường đến đây, em gặp hai mỹ nhân, bởi vì hiếu kỳ, em cũng đưatờ giấy cho cô nàng lạnh lùng xem qua, cũng như tiểu thư xinh đẹp nàyđây, chỉ trong vòng 4m đã hoàn thành, hơn nữa phiên dịch cực chuẩn.”Bạch Ngọc nói, lại thở dài một tiếng: “Mỹ nhân trường S đều là biến thái sao~”
Lăng Tử Tiên không thèm chấp nhặt chuyện anh nói “biến thái”, chỉhỏi. “Cô gái lạnh lùng mà anh nhắc đến, có phải là bạn Mạc Sầu?”
“… Ừ.” Bạch Ngọc kỳ quái nhìn cô.
“Vậy Bạch tiên sinh chắc cũng nên đưa cho cô gái đi cùng Mạc Sầu, tin là bạn ấy cũng có thể trả lời anh một cách chuẩn xác.” Lăng Tử Tiêncười thần bí.
Bạch Ngọc hơi cau mày. “Hả, chẳng lẽ em ấy cũng chỉ cần vài phút để phiên dịch ra?”
Lăng Tử Tiên không trả lời mà cười, cô, Mạc Sầu cùng Tiết Nhiễm, đềulà người đã gặp là không bao giờ quên, bình thường được gọi là “thiêntài”. Chỉ số thông minh trên 170, mỗi phút có thể nhớ được hơn 10,000chữ, chỉ xem qua cũng có thể nhớ kỹ, đây là điểm lợi hại của các cô,những mà chẳng cần thiết phải mang đi khoe khoang khắp nơi.
Hai mắt Tiếu Phàm sáng lên, đảo tròng mắt nhìn Bạch Ngọc, nói: “Thế nào? Muốn hay không?”
Bạch Ngọc thầm suy tư một lát, mà bất Phá nhanh miệng. “Lấy đi mà, cả Mạc Sầu nữa, Công ty đang thiếu nhân tài thế này mà.”
Kỳ thật, anh chàng quan tâm là người đẹp kìa, chẳng phải đó là một trong 2 người mà anh và Tiếu Phàm đã phỏng vấn khi trước sao?
Bạch Ngọc lấy tư liệu của Mạc Sầu cùng Lăng Tử Tiên với Tiết Nhiễmtrên bàn, khi trước, lúc gặp Tiết Nhiễm, Mạc Sầu anh cũng đoán ra TiếtNhiễm cũng không phải nữ sinh bình thường, mà nụ cười cũng ngọt ngàolắm…
Bỗng nhiên, Bạch Ngọc nhìn Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên ngẩn ra, cảm giác lạnh buốt từ chân xộc thẳng lên đầu, trong mắt người này, đang bày mưu tính kế.
“Không biết Lăng tiểu thư, Mạc tiểu thư, Tiết tiểu thư có ý định đến Công ty chúng tôi làm việc?” Bạch Ngọc hỏi.
Nghe lời của anh chàng, bất Phá lập tức nhảy dựng lên. “Tên họ Bạchkia, em nói thật hả? Nhận cả 3 mỹ nhân vào Công ty? Vậy phải nói làm sao với ông chủ đây?”
Bạch Ngọc cười bí hiểm. “Ông chủ chỉ cần 1 trợ lý, mà đám Quản lý như chúng ta đây, không thể tìm trợ lý hay sao?”
“À há, đúng vậy!” Bất Phá vỗ mạnh vai Bạch Ngọc, tý nữa khiến anh chàng lảo đảo, ngã.
Hồ ly gian xảo!
Trong đầu Lăng Tử Tiên chỉ nghĩ được thế, nhưng mà…
“Đàn em, làm sao vậy?” Tiếu Phàm nhận ra Lăng Tử Tiên do dự, hỏi.
“Em vẫn chưa có ý định tìm việc làm, cả Sầu Sầu và Nhiễm Nhiễm cũngthế…” Lăng Tử Tiên nói thật, làm việc, chưa bao giờ cô nghĩ đến cả.
“Lăng tiểu thư, xin em cứ yên tâm, lúc trước tôi đã hỏi qua ý kiếncủa Mạc tiểu thư cùng Tiết tiểu thư, hai người cũng đồng ý tiến vào Công ty làm việc.” Bạch Ngọc cười nói.
Lăng Tử Tiên trừng mắt nhìn anh chàng, đã hỏi Mạc Sầu thì không tính làm gì, sao cả Tiết Nhiễm nữa?
“Đàn em cứ yên tâm, ở Công ty chúng ta, không cần làm việc nhiều, đasố thời gian cũng khá rảnh, không cần học tập nhiều, mà tiền lương cũngkhông thấp.” Tiếu Phàm bắt đầu dụ dỗ.
Thật ra, Lăng Tử Tiên không cần tiền lương, chỉ hỏi: “Công ty mấy anh đều nhận cả sinh viên năm 2 sao?”
“Tại sao lại không nhận?” Bất Phá hỏi lại. “Thằng nhóc Tiếu Phàm từnăm đầu đã vào Công ty làm việc, em nhìn xem, chẳng phải nhóc này làmviệc khá lắm sao?”
Điều này không sai, đến cả xe thể thao còn mua được.
Bạch Ngọc tham gia khuyên nhủ. “Cho các em 1 tháng để thử việc, sau đó muốn đi hay ở tùy các em.”