Đã vào hang sói còn sợ bị ăn thịt hay sao?
Diệp Mộng ngang nhiên đến đứng trước mặt Kha Vạn Vũ, hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt phàm tục nhìn cô lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Những lời đồn thổi ngoài kia quả không ngoa chút nào, Kha Vạn Vũ là một tên ma đầu máu lạnh, một kẻ đào hoa đại háo sắc. Hắn chỉ mới nhìn thôi, Diệp Mộng đã cảm thấy cơ thể mình bị vấy bẩn mất rồi, vô cùng bài xích.
Phụ nữ đẹp bên cạnh hắn không thiếu, nhưng Diệp Mộng thuộc kiểu nhan sắc hắn chưa từng thấy qua bao giờ, từng đường nét trên gương mặt huyền ảo hơn cả tranh vẽ.
Dáng vẻ ủy mị, mong manh, phong thái lại quyến rũ, bất cần. Quả thực Kha Vạn Vũ phút chốc liền mê đắm, bắt đầu cảm thấy tò mò, muốn chơi đùa với cô.
Nhìn Diệp Mộng rồi lại nhìn Diệp Lạc phía sau hắn chỉ cảm thấy buồn nôn. Nghĩ thầm:
Chắc kiếp trước cô ta làm nhiều việc xấu lắm!
Hai cô gái bên cạnh hắn nhìn Diệp Mộng bằng nữa con mắt, tay siết chặt để móng đâm vào thịt. Họ hận không thể lập tức hủy hoại gương mặt của cô.
Cô ta đánh nhau đến mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bết dính, gương mặt lại không chút phấn son, lí nào lại xinh đẹp đến vậy?
Diệp Mộng không để tâm đến ánh mắt soi mói thừa thải kia:
- Xin anh thả...
- Có muốn uống rượu không?
Kha Vạn Vũ cắt ngang lời Diệp Mộng, lần nữa cầm ly rượu không sạch sẽ lên, khóe môi mang ý cười cợt nhã, giọng nói hắn vẫn nhàn nhạt vô tư.
- Xin lỗi ông chủ, chút nữa tôi còn phải quay lại làm việc, không tiện đâu ạ!
Anh thèm thì uống một mình đi! Tên điên!
Câu cuối vừa ra đến họng Diệp Mộng ráng nuốt ngược vào trong, cô vẫn giữ được nét mặt điềm tĩnh nhưng trong đầu không ngừng chửi thề.
- Chỉ cần cô uống hết, tôi sẽ để cô ta đi.
"..."
Diệp Lạc vừa nghe thấy, gương mặt bỗng chốc bừng tỉnh, ả hận là không thể tự bóp miệng Diệp Mộng mà đổ rượu vào ngay tức khắc:
- Chị mau uống đi, một ly rượu thôi mà!
- Ra khỏi đây, em sẽ đến bệnh viện ngay!
- Chị uống liền đi! Không chết được đâu!
Diệp Lạc như đứng trên đống lửa, ả liên tục hối thúc. Hứng tình một chút thì chết chóc gì?
Quả là đứa em đáng đồng tiền bát gạo.
Kha Vạn Vũ vừa ngẩng mặt lên, ngay tầm mắt một dòng rượu óng ánh theo chiếc cổ trắng ngần, thanh tú của cô gái ấy mà chảy xuống khe ngực, vài giọt còn vươn lại trên xương quai xanh mảnh và cong. Yết hầu của hắn khẽ lên xuống không yên...
Chẳng mấy chốc, Diệp Mộng nốc cạn ly rượu trên tay cô mím nhẹ bờ môi căng mọng, rồi úp ngược chiếc ly xuống bàn hành động này như đang khiêu khích tất cả đàn ông trong phòng, nhưng chính Diệp Mộng lại không nghĩ ngợi nhiều.
Hắn nói rất nhanh và dứt khoát:
- Cho cô ta đi đi!
Diệp Lạc như không tin vào tai mình, ả tự nắm lấy cổ tay mà nhéo mạnh vài cái.
Nếu biết chuyện dễ dàng như thế này, mình đã sớm gọi chị ta lên hộ giá.
Kha Vạn Vũ cười thầm trong ánh mắt, đôi chân dài vắt chéo qua nhau, hắn ngả người tựa vào thành ghế, hất cằm về phía Diệp Mộng:
- Cô biết mình phải ở lại chứ?
"..."
Diệp Mộng vừa kịp giấu đi ánh mắt rạng rỡ, suýt chút nữa là cô quên mất giao kèo...
Ít ra hắn cũng đáng mặt đàn ông, nói được làm được. Người của hắn thật sự để Diệp Lạc rời đi.
- Chị ta sẽ trả nợ cho các anh! Đừng có mà đi tìm tôi!
- Tôi không liên quan gì nữa hết!
Diệp Lạc ba chân bốn cẳng, co giò chạy mất.
***
Diệp Mộng cảm thấy cơ thể nóng ran lên, ngứa ngáy khó chịu, cổ họng thì khô khốc.
- Tôi... tôi có thể uống thêm một ly không?
- Được!
Hắn tự tay rót một ly khác rồi đẩy về phía cô..
Những gã đàn ông trong căn phòng nhàn nhã như đang xem kịch, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng cười cợt xôn xao.
Tửu lượng của Diệp Mộng vốn không tệ, hai ly này không thể làm khó cô nhưng không hiểu tại sao lại bứt rứt, khó chịu từ trong ruột gan, ngẫm nghĩ một hồi Diệp Mộng liền ngẩn người ra.
Chẳng lẽ ly rượu đó có vấn đề?
- Cô đoán đúng rồi đấy!
Kha Vạn Vũ như đọc được suy nghĩ trong đầu Diệp Mộng, hắn nhếch môi cười tỏ vẻ tiếc nuối:
- Làm gì bây giờ? Cô không phải gu của tôi, tôi không giúp được.
- Nể tình cô là nhân viên Sandos, cho cô tùy ý chọn một tên hoặc... hoặc để bọn chúng thay phiên phục vụ cô.
Diệp Mộng quắc mắt nhìn hắn, gương mặt của cô lúc này đã đỏ ửng, trên trán rịn một tầng mồ hôi:
- Đê hèn!
Những kẻ còn lại trong phòng đồng loạt "Ồ" lên, không ngờ cũng còn sống đến ngày nhìn thấy Kha Vạn Vũ bị mắng, vài tên e dè lắc đầu tiếc cho cái mạng nhỏ xinh đẹp của cô.
***
- Cháu ơi, Diệp Mộng đâu? Nó vào cứu cháu sao còn chưa ra?
Dì Hương kéo Diệp Lạc lại, liền bị cô ta hất mạnh. Thái độ ả hoàn toàn trái ngược ban nãy.
- Bà điên! Buông ra!
- Liên quan gì đến tôi? Ai bảo chị ta ngu ngốc!
Diệp Lạc nghĩ sao thì nói vậy, ả lườm bà một phát rồi bỏ đi ngay.
Dù một giây một phút Diệp Lạc cũng không muốn ở lại chốn địa ngục này. Kha Vạn Vũ quả thật dọa ả sợ chết khiếp rồi. Còn Diệp Mộng có ra sao đi nữa thì ả cũng chẳng quan tâm.
- Sao lại có loại con gái trơ trẽn đến thế?
Dì Hương lắc đầu bất lực, bà là người nhìn thấy ả bị đưa đến đây, biết chuyện chẳng lành nên đã báo tin cho Diệp Mộng. Bà hối hận lắm, đứng ngoài hành lang mà thấp thỏm không yên.