Cuối cùng thì hắn cũng chỉ bất lực mà lấy thuốc trong túi áo ra.
- Từ khi nào?
- Sao?
- Từ khi nào anh phải dùng thứ kia?
- Không biết. Thực ra cũng rất thú vị. Nó giúp người ta quên bớt những thứ khác.
- Anh đã thay đổi.
Trần Bảo Nhi cười trừ.
- Em cũng vậy.
- Tôi không thay đổi. Không hề thay đổi. Chỉ có anh thay đổi. Là anh ép tôi phải thay đổi.
- Trần Bảo Nhi. Những chuyện trước kia em chắc chắn được bao nhiêu phần. Em vẫn ngu ngốc như thế.
- Anh cũng đâu có thông minh hơn tôi. Đừng chê tôi. Tôi... Nếu như tôi chết khi đó thì sao? Thì sao? Anh nói đi.
- Em chết đi cũng đâu giải quyết được vấn đề. Nếu đã không chết thì sống đi.
- Anh nói tôi phải sống như thế nào. Tôi phải sống như thế nào. Hàn Mặc Phong, tôi...tôi...
- Em...
- Tôi không muốn nói dối anh. Thật sự ba năm qua tôi không quên được anh. Không thể nào quên nổi anh. Anh là cái thá gì để tôi phải nhớ. Tôi....tôi... Nếu anh từ bỏ tất cả vì... Vì tôi?
- Anh không thể.
- Thấy chưa. Tôi biết mà. Làm sao anh có thể vì tôi chứ. Anh làm sao có thể yêu tôi chứ.
Hàn Mặc Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, đi đến bên cạnh cô.
- Em không khóc à?
- Việc gì tôi phải khóc vì anh.
Trầm tư. Im ắng.
Hàn Mặc Phong ngồi ôm cô từ phía sau.
Hắn không phải là thần thánh. Hắn cũng chẳng thể bỏ cả sản nghiệp chỉ vì một cô gái. Cho dù người đời nghĩ hắn là kẻ ích kỷ. Nhưng thử hỏi nếu làm hắn, kẻ nắm giữ sinh mạng của quá nhiều người như thế. Không lẽ vì hắn mà có những người sẽ mất đi cuộc sống thì hắn không thể làm được.
Hắn có thể yêu cô, yêu rất nhiều. Yêu đến nỗi điên cuồng, đến si dại.
Sáng hôm sau.
Trần Bảo Nhi khẽ cựa người.
Cảm giác thật chật chội.
Trần Bảo Nhi lại càng không nghĩ mình lại bị Hàn Mặc Phong ép với tận thành ghế.
Chiếc ghế quá nhỏ, chắc chắn hắn cũng chẳng thoải mái gì.
Cô đang nghe, nghe tiếng tim hắn đập, trầm ổn, nhịp thở đều đều.
Tại sao Trái Đất không dừng quay ngay lúc này. Như thế thì cô sẽ không phải lo nghĩ bất cứ thứ gì, không phải toan tính mưu mô.
- Bắt đầu lại đi. Tại sao chúng ta không thử. Quá khứ chưa chắc đã sự thật.
Trần Bảo Nhi giật mình đẩy mạnh.
- A...
Rõ ràng chỉ nghe mỗi tiếng hét của hắn.
- Xin lỗi.
- Anh biết sau câu xin lỗi em sẽ nói là: anh yêu, em không cố ý.
Hàn Mặc Phong bẻ cổ tưởng như bị sái của mình. Chưa kể tay còn bị rạch một đường.
- Thì đúng là như thế. Nhưng mà anh gỡ hai từ anh yêu phía trước đi. Tôi chết cũng không gọi anh kiểu như thế?
- Em thôi đi. Anh biết em sẽ gọi là chồng yêu, ông xã, hoặc sẽ là Hàn Mặc Phong của em. Từ anh yêu kia nhiều người gọi rồi, em không muốn bị đụng hàng đúng không? Anh luôn hiểu tâm lý em.
- Hàn Mặc Phong, tôi thấy có cái tên đặc sắc hơn dành cho anh rất nhiều.
- Là gì?
- Hàn biến thái, Hàn thái giám. Đặc biệt rồi chứ?
Mới sáng sớm đã gặp chuyện không may.
Hàn Mặc Phong không hiểu mình sẽ còn gặp phải những chuyện gì nữa. Cái miệng của Trần Bảo Nhi rất độc địa mà.
- Cái này...
- Sao?
Hàn Mặc Phong chau mày nhìn Trần Bảo Nhi sờ sờ lên vết sẹo hơi mờ trên bắp tay.
- Ờ. Chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi. Nhắc nhở một thời ngu ngốc.
- Là sao?
- Không có gì lớn cả. Em không cần quan tâm đến những chuyện như thế? - Nói mau. Anh có gì phải giấu diếm. Cây ngay không sợ chết đứng. Trần Bảo Nhi trừng mắt.
- Anh nói cho em biết. Bản thân anh không phải là cây. Mà em cũng thấy đấy. Cây không ngay cũng chết đứng. Chỉ khi bị thổi nó mới chết nằm.
- Anh...
- Kể thì cũng không quá to tát. Chỉ sợ bản thân em IQ không đủ để hiểu được chuyện tình của anh.
- Nói đi. Ngôn ngữ của thời Hy Lạp cổ Trần Bảo Nhi này còn có thể đọc được.
- Vậy thì thế này.... Ruốt cuộc là nên bắt đầu như thế nào cho em hiểu. Chính là như thế...
- Là thế nào?
Trần Bảo Nhi gắt lên.