- Hàn tổng....
- Chuyện gì?
Anna thậm chí giật mình vô cùng. Cái giọng hơi u u, ám ám, tựa như ma quỷ. Mà Hàn Mặc Phong chính xác là ma quỷ đấy thôi.
Gương mặt gân xanh nổi lên hai bên thái dương, ẩn dưới những sợi tóc đen như mực áp vào vầng trán thiên phú.
Trên mặt bàn thuỷ tinh kia, bàn tay vò kỹ bản hợp đồng. Chính là bản hợp đồng mà Anna thư ký tận tuỵ soạn trong hai đêm ròng không nghỉ mới thông được não, mà cây bút màu bạc đắt tiền kia cũng bị bẻ gãy theo.
- Tài liệu đã có sẵn. Và còn... Còn...
- Nói đi.
- Trần gia đặt khách sạn trung tâm của tập đoàn để tổ chức hôn lễ cho Trần tiểu thư và Trần Đông Phong.
- Trình lên hết mọi tài liệu thu được!
- chuyện này...
- Làm đi.
Hàn Mặc Phong quát lên. Ai biết được lúc này hắn điên đến mức như thế nào.
Trần Bảo Nhi dám làm như thế, đương nhiên Hàn Mặc Phong sẽ cho cô hiểu cái giá phải trả không hề rẻ.
Khách sạn trung tâm.
- Em thấy thế nào?
- Rất đẹp!
Trần Bảo Nhi đáp lấy lệ.
- Chỉ cần em thấy đẹp là được rồi.
- Là anh làm à!
- Không tồi chứ?
- Không. Em đói rồi. Chúng ta đi ăn thôi.
Trần Bảo Nhi khoác tay Trần Đông Phong. Ai hiểu được sự miễn cưỡng trong lòng cô lớn đến như thế nào. Từ một người bình thường cô vẫn xem là anh trai thứ hai bỗng chốc sắp trở thành người gắn bó cả đời với mình. Mà cô không thể một sớm một chiều biến tình thân thành tình yêu được. Phải chăng hình bóng của ai đó quá lớn. Lớn đến nỗi Trần Bảo Nhi hơn ba năm cũng không thể xóa nổi.
Bỗng chốc. Trần Đông Phong dừng lại, nắm chặt lấy bả vai cô, xoay người đối diện với anh. Trần Bảo Nhi có chút sững sờ.
- Trần Bảo Nhi. Anh muốn hỏi em. Em có hối hận không? Anh không muốn em cả đời phía sau phải hối hận.
- Em...
Trần Bảo Nhi cảm thấy bản thân vô cùng bối rối nhất thời.
Nhưng, những tiếng vang lên như muốn át đi câu trả lời của cô.
- chủ tịch....
Trần Bảo Nhi đồng thời đưa mắt về hướng những nhân viên đang đứng thành hàng dài để hắn tựa một ông hoàng đi giữa những người bình thường mà tỏa ra thứ hào quang khiến người ta thật sự chói mắt. Và người luôn kè kè theo hắn là thư ký Anna.
Ánh mắt tựa chim ưng nhìn con mồi mà chiếu thẳng lên người cô khiến Trần Bảo Nhi một phen rùng mình kinh sợ.
Trần Bảo Nhi cũng không ngờ hắn lại cứ thế mà tiến thẳng đến ngồi bên cạnh cô.
Trần Bảo Nhi vội đứng dậy, nhưng ngay lại tức bị người kia kéo ngồi xuống ngay trước mặt Trần Đông Phong, người mà trong tương lai gần sẽ là chồng của cô.
- Hàn tổng không hiểu anh làm vậy là có ý gì?
Trần Đông Phong ôn nhu.
- Tôi thích đấy. Liệu có liên quan đến giám đốc Trần Đông Phong đây.
- Chỉ là tôi và vợ tôi hiện đang dùng bữa. Không muốn người khác làm phiền.
- Đã là vợ chồng rồi sao? Giấy chứng nhận kết hôn đâu. Chưa đến phút cuối cùng chưa biết ai là vua.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Ý gì thì hẳn Trần Đông Phong anh phải hiểu rất rõ. Này Trần Bảo Nhi, em đang nhìn tôi với cái kiểu gì vậy. Đừng mong tôi sẽ giống như mấy gã diễn viên trong phim truyền hình dài tập. Da mặt tôi không dày đến thế. Và nữa, nếu Hàn Mặc Phong này muốn cướp dâu, Hàn Mặc Phong này cũng cướp trong đêm động phòng. Tôi biết em thích những thứ đặc biệt và kích thích mà.
- Anh...
Trần Bảo Nhi thật không ngờ hắn có thể mở miệng nói những từ vô sỉ như thế. Thậm chí là ngay trước mặt Trần Đông Phong.
- Nếu Hàn thiếu đây đã biết chuyện thì tôi mong anh có thể chúc phúc cho tôi và người con gái này. Đừng làm những trò trẻ con xấu mặt chữ Hàn trong tên anh.
Trần Đông Phong gương mặt có chút xám xịt.
Trần Bảo Nhi lại vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Trần Đông Phong bình thường như bụt giáng trần mà mồm miệng cũng độc ác thật. Lần này không biết hắn liệu có mở nổi miệng nữa hay không.
- Giám đốc Trần đây văn chương hình như cũng chẳng chút thông minh. Người con gái này, tôi nào biết là ai. Thế giới có đến một nửa là nữ, Hàn Mặc Phong tôi làm sao biết anh muốn nắm tay ai trọn đời. Còn cô ấy, có tên họ đàng hoàng. Trong giấy khai sinh cũng không phải chủ tịch Trần Uy đặt tên cho cô ấy là Cô Gái Này. Anh nói xem, tôi nói sai không. Còn nữa anh vốn dĩ văn phong đã đần độn hơn người cũng không cần phải sử dụng những biện pháp nghệ thuật kia. Về việc chúc phúc. Hàn Mặc Phong này đương nhiên sẽ chúc phúc cho anh nếu như anh lấy người phụ nữa khác. Nhưng xin thứ
lỗi, người phụ nữ này. Tôi đành mạo phạm. Còn về việc tôi có phải là trẻ con hay không, tiểu bảo bối đây hình như là người rõ nhất.