- Trần Bảo Nhi, em thật nguy hiểm?
- cảm giác bị đánh như thế nào?
- hơi ong đầu.
Hàn Mặc Phong thành thật khai báo. Bây giờ thì hắn đã hiểu, cảm giác bị đánh vào mặt tệ hại đến mức nào?
- mời anh về?
- làm sao có thể?
Hàn Mặc Phong ung dung tiến vào phòng ngủ của cô như đang về phòng của chính bản thân mình.
Trần Bảo Nhi thật sự tức đến không có từ gì để diễn tả nổi. Hắn đã cương quyết như vậy, cô sẽ chấp đến cùng.
Hàn Mặc Phong ngồi tựa vào thành giường mà đợi cừu non dâng mình đến nhưng mãi vẫn chẳng thấy con cừu nào cả. Hàn tổng bực tức rời giường tự mình đi săn.
Phòng khách, không có ai, phòng bếp cũng thế. Nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm. Trần Bảo Nhi lại tính giở trò gì với hắn nữa đây.
Phòng tiểu công chúa. Hàn Mặc Phong lúc bấy giờ mới nhìn lại cánh cửa đã thấy không vừa lòng, có gấu bông treo, vòng hoa, còn vẽ cả mây trời, chim chóc lên cửa. Boss Hàn nếu đường đường chính chính chui được vào đây, chắc chắn sẽ thay toàn bộ đồ, sơn lại toàn bộ tường.
Hắn rất kinh ngạc. Dưới sàn nhà. Đúng. Chính xác là dưới sàn nhà. Trần Bảo Nhi bên dưới một lớp nệm mỏng, có gối, chăn đắp trên người mà nằm dưới sàn nhà ngủ. Đừng ai nói với hắn cô vì muốn khiêu chiến mà như thế. Làm hắn đau lòng chết đi được.
Nhưng cuộc đời Hàn thiếu từ bé đến giờ cũng chưa bao giờ biết thứ xem là màn trời chiếu đất hay nằm sàn ngủ bao giờ. Chi bằng hôm nay, hắn sẽ thử một lần ôm mỹ nhân ngủ trên sàn gỗ. Nếu cô đã thích như vậy, boss Hàn uy nghiêm là hắn đây sẽ chiều cô.
Bộp.
Hàn Mặc Phong giữa đêm gần sáng bỗng cảm thấy mặt mình như bị thứ gì đó rơi trúng. Lại là con heo màu hồng đáng chết kia. Nhìn tiểu thư nhỏ Hàn Hàn có nguy cơ lăn xuống mà đè mình tiếp theo thay cho con lợn đất kia. Hàn Mặc Phong liền vứt con lợn kia, định tóm lấy thân thể bé nhỏ của Hàn Hàn.
Tuy bình thường, Hàn Mặc Phong thân thủ vô cùng nhanh lẹ nhưng trong cảnh hướng một tay đang bận ôm người đẹp, tay kia lại đỡ Hàn Hàn thì làm sao có thể.
Song, Hàn thiếu vô cùng may mắn, chỉ bị Hàn Hàn đè lên người rồi lại lăn xuống chỗ trống giữa hai người.
Dù chỉ là một đứa trẻ chen vào nhưng hắn thật sự cũng không thích thú một chút nào. Làm sao có thể tự chia rẽ hai người.
Nhưng Hàn Mặc Phong cũng phải thừa nhận là Hàn Hàn rất xinh đẹp, tựa như một con búp bê được trau chuốt hoàn mỹ vậy.
Hoàn mỹ đến mức hắn sợ mình sẽ gây tổn thương cho con bé. Vì vậy, hắn đang chờ. Chờ một thứ gì đó kỳ diệu xảy ra.
***
Cốc... Cốc....cốc
- vào đi.
- Hàn Mặc Phong. Cảm ơn cậu đã chuyển khoản. Kết quả đây. Hoàng Quân lịch sự đặt phong bì xuống bàn làm việc cho Hàn Mặc Phong. Vì nhận được một khoản thù lao không hề nhỏ nên cậu ta đương nhiên sẽ tỏ thái độ tích cực. Bằng không sẽ ném thẳng xuống bàn một cách phũng phàng cũng nên..
Hàn Mặc Phong ngay lập tức lấy tập giấy pháp y bên trong, không cần biết phía trên trình bày dài ba hay bốn trang giấy. Hắn chỉ quan tâm kết quả cuối cùng.
Không có quan hệ huyết thống.
Bàn tay hắn nắm chặt lại, vò nát mất một góc.
- làm lại.
- Hàn Mặc Phong. Bản thân cậu nghĩ bệnh viện tớ làm ăn vô trách nhiệm, xuềnh xoàng lắm sao? Cậu trả cho tớ một số tiền lớn, tớ đương nhiên sẽ làm cẩn thận. Cậu có đi xét nghiệm lại, một trăm hay một nghìn lần cũng như thế thôi.
- được rồi.
Không phải con gái hắn.
Một điều nằm ngoài dự kiến trong những ngày qua của Hàn Mặc Phong. Việc đầu viên sau khi bình tĩnh trước sự xuất hiện của Hàn Hàn mà hắn có thể nghĩ đến đó là đem đi xét nghiệm ADN.
Hiện tại thì hắn không thể tin Trần Bảo Nhi lại dám phản hắn. Dù có hàng vạn lần hắn cũng không tin được.
Hàn Mặc Phong lấy áo khoác trên giá, vội vã rời khỏi phòng làm việc.
Sân trường mẫu giáo giờ ra chơi, Hàn Mặc Phong không hiểu tại sao mình bỗng dưng lại chạy đến đây. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Hàn, hắn ruốt cuộc cũng hiểu ra mình đến đây để làm gì.
Hàn tổng đang cảm thấy bản thân thật lòng không thể đối diện với đứa bé kia, bởi khi thấy nó, Hàn Mặc Phong sẽ lại thấy bản thân mình thảm hại vô cùng.
Nơi thứ hai sau khi Hàn Mặc Phong rời đi và hạ chân chính là căn hộ của Trần Bảo Nhi. Lần này để vào được nhà cô, Hàn Mặc Phong không phải đập cửa hay bấm chuông mà trực tiếp đi vào