Ánh mắt ngập tràn hy vọng của Trần Bảo Nhi lập tức vụt tắt. Sau đó là sự sợ hãi kinh khủng ập tới. Người đàn ông kia. Hắn ta thật đẹp đẽ không thể phủ nhận được, trên tay thậm chí còn cầm một bó hoa hồng lớn màu trắng tinh khiết. Hắn ta đến trước mặt cô, nụ trên môi như càng mở rộ.
- Chờ Hàn tổng của cô sao. Hắn ta sẽ không đến. Mãi không đến. Cô có chết trước mặt hắn cũng thế. Tôi hình như quên rằng, hắn làm sao có thể vì một con tiện nhân mà rúc đầu vào rọ cơ chứ.
Sắc mặt hắn ta mang vẻ tự giễu, đến ngồi trên chiếc ghế gỗ kia, ôm bó hoa trên tay, những ngón tay thon dài thật nhẹ nhàng mà vuốt ve những bông hoa xinh đẹp.
- Phải không em yêu. Anh lại lầm tưởng nữa rồi. Kẻ ngu ngốc này lại làm em buồn. Sinh nhật vui vẻ, bé yêu.
Trần Bảo Nhi sửng sốt nhìn người đàn ông ôm nhu phía trước, ánh mắt như mang vẻ si tình của đàn ông. Hắn giống như một thiên thần, một hoàng tử bạch mã trên cõi đời này chứ không phải là con ác quỷ mấy ngày trước hành hạ cô. Trần Bảo Nhi trong lòng mang một chút thê lương, thật sự muốn khóc. Người đàn ông kia khẽ ngẩng đầu nhìn cô, gặp ngay cái nhìn cử cô. Hắn ta từ tốn đặt bó hoa xuống như vật trân quý, tiến lại phía cô. Tát cô một cái.
- Loại đàn bà Hàn Mặc Phong không cần dám nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ như thế. Hôm nay, tôi cho cô toại nguyện, biết hắn ta yêu cô như thế nào.
Hắn ta tức thì lôi cô khỏi chiếc giá đóng khung kia, vừa chạm chân xuống, Trần Bảo Nhi không chút sức lực mà ngã xuống. Hắn ta nhẹ ngồi bên cạnh cô, vuốt tóc cô rồi bất ngờ giật mạnh buộc cô phải ngẩng đầu nhìn hắn. Trần Bảo Nhi nhìn con ngươi chứa đầy hận thù đang nhìn mình, trong lòng run rẩy từng cơn.
- Đàn bà. Hàn Mặc Phong xem cô là con đàn bà của hắn. Một lần đến cũng không muốn hi sinh để cứu sao. Đồ hạ lưu như hắn đứng là chó tha mất nhân tính. Cô cũng không cần phải tin hay không nhưng tôi sẽ nói cho cô biết, tên kia dù biết cô ở đâu cũng không đến. Khi cô vừa bị bắt, tôi đã gửi cho hắn ta địa chỉ, cho hắn biết cô bị bắt. Vậy mà nhìn xem, mặt chó của hắn ở đâu rồi.
Người đàn ông kia mạnh tay mà giật tóc cô, Trần Bảo Nhi hét lên một tiến đau đớn.
- Đau đi. Tôi muốn hắn phải thấy người đàn bà của hắn thảm hại đến mức nào.
Hắn ta thả cô xuống, đầu cứ thế mà đập xuống sàn gạch cứng rắn, máu cũng vì thế mà chảy ra rất nhiều. Nhiều như muốn lấy mạng cô. Và cô tin chắc sẽ là như vậy. Cô đã đến ranh giới cuối cùng rồi. Trần Bảo Nhi nhìn mặt đất bắt đầu nhuộm một màu đỏ tươi đẹp từ trong thân thể cô trào ra như lòng tin vô tận của cô đối với hắn chính là tan vỡ trong phút chốc. Nhưng rồi, khuôn mặt xinh đẹp của cô, từ đôi mắt muốn nói thay cho lời từ cửa miệng không thoát ra nổi. Một giọt nước mắt, hai giọt, ba giọt cùng chảy xuống, rơi vào một vùng loang đỏ như bông mẫu đơn xinh đẹp. Giây phút cuối cùng, Trần Bảo Nhi nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón áp út mình, nước mắt vô lực mà rơi ra nhiều hơn. Cô chết đi cô cũng mãi không hận hắn. Bởi cô chính là kẻ khơi mào. Đến giờ phút này, cô thật sự muốn nói cô yêu hắn nhưng cũng thật sự muốn hận hắn. Một bó hồng trắng rơi xuống vũng nước đỏ như sơn mài. Từng cánh hoa hồng trắng bỗng được nhuốm màu đỏ thật đẹp. Đẹp hơn khóm hoa nào trên đời này. Bàn tay người đàn ông kia vén tóc cô lên, nhìn ánh mắt vô vọng của cô.
- Nếu hận hãy hận tên đàn ông của cô. Tạm biệt.
Nói rồi, bàn tay to lớn của hắn ta che mắt cô lại. Vài giây sau, cô thật sự muốn mở mắt ra, nhưng không thể.