Trần Bảo Nhi sinh ra vốn chẳng thông thạo mấy về đường đi, lại thêm một chút lười nhác sẵn có trong người nên chỉ biết phụ thuộc vào những người kia. Càng vào sâu, mọi người tự tách nhau theo nhóm nhỏ. Trần Bảo Kinh không ngần ngại mà kéo cô đi theo nhóm của mình. Trần Bảo Nhi đương nhiên rất tin người, tin người đến mù quáng.
- Bọn tớ phải ra kia một lát. Cậu đợi bọn tớ ở đây mười phút được không?
Trần Bảo Nhi gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn ngồi xuống mà yêu đời nhìn ngắm cảnh vật tươi đẹp. Mười phút trôi qua, Trần Bảo Linh và những người kia chưa có dấu hiệu muốn quay lại. Trần Bảo Nhi bắt đầu lo sợ cho bản thân. Cô bắt đầu nghĩ đến việc bị những người kia chơi xấu. Nhưng vốn dĩ từ khi cô bắt đầu bước theo đã bị chơi xấu. Chỉ là cô quá tin người.
- Trần Bảo Linh.
Cô hét lên, nhưng đáp lại là tiếng vọng của núi rừng rộng lớn bao la.
Trần Bảo Linh đi ra cùng đám bạn về phía lớp. Họ biết trời sắp tối thì cũng đồng nghĩ với việc sẽ quay về khách sạn trong tối nay.
- Trần Bảo Linh. Cô ta quả thực không sao chứ?
- Một con nhỏ mồ côi chết trong đây thì ai quan tâm chứ.
Tất cả cùng đi ra phía rìa khu rừng. Cho đến lúc ra ngoài, Kin mới nhận ra Trần Bảo Nhi không có trong đoàn.
- Có ai thấy Trần Bảo Nhi không?
- Không!
Một số khẽ đáp.
- Không lẽ cô ấy bị lạc.
- Lạc gì chứ.
Một số lời bình luận được vang lên giữa đám đông lộn xộn. Kin bắt đầu cảm thấy lo lắng.
- Chắc cậu ấy bị lạc. Chúng ta quay lại tìm.
- Kin. Cậu điên sao. Hoàng hôn rồi. Không thu xếp lều trại về sao?
- Nhưng vẫn còn thiếu một người.
- Làm sao có thể tìm. Đã chiều muộn thì bên trong rừng sẽ chẳng khác gì đêm. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì liệu cậu có thể chịu nổi trách nhiệm.
- Nhưng...
- Kin. Cô ấy về trước rồi. Cô ấy đã nói với tớ.
Trần Bảo Linh cất giọng, thật sự phá tan mọi thứ bế tắc trước mắt.
Kin nghi hoặc nhìn cô ta với dáng vẻ không tin cậy nhưng trong tình huống như thế thì cuộc phải tin. Hàn Mặc Phong trong lều nghe lời tranh cãi bên ngoài thì không thể không cau này cho được. Sống trong nội thành cô còn chưa thông thạo đường chứ chưa thể tính đến ngoại thành chưa một lần đặt chân. Hàn Mặc Phong rời khỏi lều một cách lặng lẽ, tránh gây sự chú ý mà tiến dần vào màn đêm của cánh rừng hoang vu như con quái vật khổng lồ nuốt trọn hắn.
Trần Bảo Nhi càng lúc càng hoảng loạn, cảm giác sợ hãi ăn mòn lý trí cô. Cô vừa đi, đi mà như chạy, lạc lỗi trong mê cung mà tạo hóa dựng nên. Cành cây quẹt vào tay cô, đau quá. Máu còn rướm ra, nhưng cô không còn quan tâm được nữa. Nỗi đau thể xác không thể làm nỗi đau tinh thần của cô giảm đi, hai nỗi đau hòa lại khiến cô giống như một con thỏ chạy trốn cái chết của thú dữ. Không có Hàn Mặc Phong , cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, không gian đang nhuốm màu mực. Mọi vật ban ngày đẹp đẽ bao nhiêu thì bây giờ lại đáng sợ, rùng rợn biết bao nhiêu. Trong lúc sợ hãi, cô vô thức gọi tên hắn rất nhiều.
- Hàn Mặc Phong, Hàn Mặc Phong, anh ở đâu.
Hàn Mặc Phong đi sau vào rừng, dùng chiếc đèn pin trong bộ lều của cô. Chân hắn khựng lại, có tiếng hét vọng đến, quen thuộc vô cùng đang truyền vào tai hắn. Hàn Mặc Phong như điên dại. Cảm giác mất mát trỗi dậy từ sâu thẳm con tim.
Phía bên ngoài. Kin nhìn mọi người đang thu dọn mọi thứ, trong lòng vẫn chẳng có thứ gì nguôi ngoai . Tất cả nhìn lớp trưởng quyền uy, chỉ chờ ra quyết định.
- Kin. Đã lỡ rất nhiều thời gian rồi.
Trần Bảo Linh thúc dục.
- Tớ vừa gọi điện xác nhận. Trần Bảo Nhi chưa hề về khách sạn.
Đám đông bắt đầu đồn thổi. Một vài người nhóm lại đống lửa vừa tắt, lấy ánh sáng và chờ người đến.
Hàn Mặc Phong chiếu dọi, hắn quá vội nên quên không mang theo điện thoại, thật là một sự bỏ quên trầm trọng không thể tha thứ. Nếu hắn đem sẽ có thể xác định vị trí của cô nhanh hơn. Nhưng một điều Hàn Mặc Phong không ngờ tới, nếu hắn có đem theo điện thoại thì cũng chẳng làm được gì trong khi cô không mang. Hàn Mặc Phong quên mất rằng, hai chiếc điện thoại hiện tại đang ôm nhau ngủ trong góc lều.
Trần Bảo Nhi chỉ nghĩ đến việc vào rừng một lát rồi sẽ ra ngoài nhưng lại không cầm theo điện thoại làm gì. Ánh đèn trong tay Hàn Mặc Phong dừng lại trước một bụi rậm, gương mặt lạnh băng trở nên tái mét nhìn cảm tượng trước mặt. Trần Bảo Nhi của hắn nằm bất tỉnh dưới bụi rậm sát sườn vực.