Lee Sung mắt như chứa đựng vô vàn tia phấn khích.
- Em gái.
Tên kia đang có ý định ôm cô. Trần Bảo Nhi hét lên, thu hút không ít sự chú ý.
- Tôi muốn toàn thây.
- Thật là làm người khác mất hứng, tên Hàn Mặc Phong đó không ở đây mà vẫn có thể điều khiển từ xa.
Lee Sung đẩy cô lại bàn rồi chu đáo kéo ghế ấn cô ngồi xuống, lịch thiệp về chỗ đối diện.
- Tại sao anh lại ở đây?
- Hàn Mặc Phong, cử anh đến đây để chăm sóc em gái.
- Để tôi hỏi anh ấy.
- Đừng- Lee Sung vội giữ lấy tay cô- Anh còn muốn thấy mặt trời thêm vài năm nữa.
- Tại sao?
- Khách sạn của anh, đương nhiên anh sẽ tới. Anh phải trốn đi. Nếu để Hàn Mặc Phong đáng ghét biết được chắc chắn sẽ bắt anh đi lau chùi sạch sẽ khu vệ sinh của khách sạn mất.
Trần Bảo Nhi bật cười.
- Em cười gì chứ. Đó là em chưa biết, lúc trước anh chỉ vô tình chọc giận cậu ta thôi mà cậu ta bắt anh trồng cây chuối suốt đêm ngoài vườn. Chỉ tổ vỗ béo cho mấy con muỗi. Cậu ta làm như anh là quân nhân mình đồng da sắt như cậu ta chắc.
- Quân nhân?
- Cậu ta từng học trong Trường quân đội bậc nhất ở Nga.
Lại thêm một kẻ đến. Hoàng Quân mang vẻ thú vị nhìn Lee Sung, lại một hoàng tử đến bên Trần Bảo Nhi. Đám nữ sinh thật sự muốn tức đến sôi máu.
- Lee Sung, cậu muốn tớ thanh lý đời sau cho cậu sao?
- Không.
Lee Sung vội rụt tay đang ở trên vai Trần Bảo Nhi.
- Tại sao anh cũng ở đây.
- Tôi thì...
- Anh ta cũng giống anh.
Điện thoại của cô sáng lên. Hai tên kia vừa nhìn thấy ba từ Hàn Mặc Phong đã vội ra dấu cho cô im lặng.
- Em đang ăn trưa.
- Họ không ở đây.
Hai tên kia nhe răng cười sung sướng.
- Vâng.
Cô vừa cúp máy, hai người kia đã vội vã hỏi.
- Cậu ta hỏi gì thế.
- Anh ấy hỏi hai người có ở đây không, anh ấy đang rất bận.
- Biết ngay mà. Không bận làm sao bọn anh có thể trốn đến đây.
Dùng xong bữa trưa với hai kẻ kia, Trần Bảo Nhi nhanh chóng trở về phòng. Nhưng trước phòng cô, có một vài nữ sinh đang tụ tập lại ở đó.
- Con nhỏ kia, tại sao mày dám quyễn rũ hai hoàng tử vậy hả?
- Thì sao?
- Mày lớn gan thật. Hôm nay tụi tao không dậy cho mày một bài học thì không yên.
Cô gái kia giơ tay định đánh.
- Đánh đi. Nếu các người nghĩ dám đánh thì đánh đi. Các người có gia đình chóng lưng thì muốn bắt nạt ai cũng được sao. Nếu không dám đánh thì cút.
Trần Bảo Nhi đẩy cửa bước vào. Bên ngoài, nhỏ Ely nghiến răng.
- Con nhỏ đó không dạy cho nó một bài học quả là không được.
Trần Bảo Nhi ngồi xuống giường, cô có thể nói ra được những lời như thế, cô nghĩ dường như đó không phải là cô nữa. Cô một phần bị Hàn Mặc Phong ảnh hưởng mất rồi. Hàn Mặc Phong, nghĩ đến đây cô mới nhớ. Hắn là quân nhân sao, cô thật sự muốn thấy hắn trong màu áo quân nhân ngay tức thì. Chắc là đẹp lắm. Cô không ngờ Hàn Mặc Phong lại từng học ở trường quân đội. Nếu bây giờ hắn chính là một quân nhân thì sao. Quả thực chắc là rất tuyệt vời.
- Hàn Mặc Phong.
- Anh đây.
Hàn Mặc Phong im lặng, cảm giác nghe được giọng nói của cô thật sự rất tuyệt.
- Anh từng là quân nhân à.
- Làm sao em biết?
- Anh nói xem, tại sao anh không làm nữa.
Đầu dây bên kia nhất thời im lặng. Trần Bảo Nhi rõ ràng cũng cảm thấy không ổn.
- Nếu anh không muốn em sẽ...
- Anh sẽ nói. Nếu không phải gia đình anh có vấn đề, anh vẫn sẽ là quân nhân. Nhưng nếu như anh là quân nhân, anh sẽ không gặp được em. Vì vậy nếu được chọn lại, anh cũng sẽ chọn như thế.
- Hàn Mặc Phong, em thật sự, thật sự rất yêu anh. Em chưa muốn nói với anh là vì em không chịu thừa nhận nhưng em rất yêu anh.
- Anh biết. Anh hiện tại rất bận.
- Vâng.
Trần Bảo Nhi có chút thất vọng tắt máy. Cô phải thu hết can đảm mới nói được nhưng hắn lại như thế, làm cô cảm thấy mình thất bại. Cô thật sự bây giờ không biết làm gì cả. Cũng không biết phải đối diện với lời tỏ tình bản năng hồi nãy. Thật là phức tạp.