Tin đồn quả thật lan ra vô cùng nhanh. Còn nhanh hơn không khí cũng nên. Chỉ sau giờ ăn trưa, nó mau chóng trở thành chủ đề nóng hổi được bàn tán nhiều nhất. Hàn Mặc Phong cuối cùng cũng nghe được toàn bộ câu chuyện đang sốt sắng trong công ty sắc mặt liền không tốt mà gọi Trần Bảo Nhi đến. Trong khi cô vẫn vui vẻ ăn đồ do Trương Trương mua cho, thì thư ký lù lù xuất hiện, ho khan nhìn cô.
- Trần Bảo Nhi, chủ tịch cần gặp cô.
Như một dòng điện chạy xuyên suốt từ não xuống xương sống mà cơ thể run lên từng hồi một. Mọi người trong phòng đều tiếc nuối cổ vũ tinh thần cho cô, lại còn nói sẽ đòi công bằng cho cô. Chính họ là người hại cô còn la hét.
- Đóng cửa lại.
Hàn Mặc Phong làm mặt lạnh nhìn cô.
- Không phải em. Thật đấy! Là họ tự suy diễn.
- Sự suy diễn của họ rất hay. Anh sẽ cho em biết như thế nào là không thở nổi và nặng đúng nghĩa.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng hiểu rõ được việc chọc giận hắn. Dù trước đến nay vẫn hiểu nhưng bây giờ nói thật là thấm thía.
- Hàn Mặc Phong, em không phải là tấm ảnh để anh muốn hôn khi nào thì hôn, cũng không phải cái nệm bằng da thịt để anh muốn nằm muốn đè như thế nào cũng được.
Cô hét lên.
- Không phải em muốn hiểu như thế nào là không thở nổi và nặng chết sao?
Trần Bảo Nhi ngậm đắng nuốt cay rời khỏi phòng chủ tịch. Còn chưa vào lãnh địa, tất cả đã xúm lại với cô.
- Trần Bảo Nhi, em không sao chứ. Hai tiếng đồng hồ, thật khổ thân em. Nhìn em phờ phệch quá.
- Nhưng rõ ràng anh đã ẩn nấp ở đó nhưng mà không thấy tên võ sĩ nào ra. Lần này lại là án gì?
- Chắc em phải tăng cường chức năng phổi.
Tất cả cùng nhìn cô một cách khó hiểu.
Chủ nhật đúng là một ngày nghỉ tuyệt vời đối với Trần Bảo Nhi. Đó chính là ngủ. Hàn Mặc Phong rõ ràng là vô cùng đáng ghét, đi đâu cũng không chịu đưa điện thoại. Làm hại giấc ngủ của cô. Hàn Mặc Phong ngâm mình dưới bể nước trong xanh, áo sơ mi bệt vào da thịt, lộ ra đường nét tuyệt mỹ.
- Hàn Mặc Phong, lần sau nếu đi đau làm ơn đưa điện thoại đi giùm. Anh làm em không ngủ được.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng phải ngồi xuống, ngâm chân trong nước. Dù cô có về giường cũng không thể ngủ được nữa, chi bằng ngồi đây nhìn hắn cũng không phải là tệ.
- Nhìn anh bơi thích thật đấy.
- Tại sao em không thử.
- Không.
- Anh có thể giúp em.
- Không thích. Anh tại sao lại thích lên đây như thế?
- Thú vị.
- Thứ hợp chất này chẳng có thứ gì vui cả, mùa đông còn lạnh nữa?
- Có hệ thống nước.
- Nhưng mà vẫn không thích. Gọi chung là không thích. Anh ngâm lâu như thế sẽ ốm đấy.
- Em đang lo cho anh sao?
- Một chút. Hàn Mặc Phong, em vừa phát hiện ra một điều rất thú vị. Em ngâm chân trong nước này, anh thật là mất vệ sinh.
- Ý em đang nói chân em bẩn. Nếu đưa em đến viện nghiên cứu sinh vật quốc gia chắc sẽ phát hiện ra được nhiều loại vi khuẩn và vi sinh vật khác.
- Anh...
Trần Bảo Nhi giơ tay muốn đánh người hắn ngay.
- Có muốn đánh thì xuống đây.
- Không.
- Hèn nhát.
Hàn Mặc Phong nói.
- Anh cút đi.
Hàn Mặc Phong khẽ cười. Trần Bảo Nhi khi không làm được gì luôn nói ra những câu như thế. Trần Bảo Nhi khẽ nằm xuống sàn, nhắm mắt lại. Cô chợt cảm thấy tất cả mờ nhạt, rất mờ, rồi rõ dần. Cô như ở một thế giới khác cho đến lúc thấy được, nghe được giọng nói bên tai.
- Không đánh được anh nên em khóc à.
Trần Bảo Nhi bây giờ mới ý thức được mình đang khóc. Nước mắt hơi nhòe đi. Nhưng cô vẫn thấy được gương mặt của người đàn ông này. Trần Bảo Nhi vươn tay, ôm lấy cổ Hàn Mặc Phong, khiến không tránh khỏi ngạc nhiên. Rồi rất nhanh, cô khẽ chạm môi vào môi hắn. Trần Bảo Nhi chưa cao giờ cảm thấy mình cam đảm đối diện với tình cảm của chính mình như ngay lúc này.