Những ngày làm việc của trần bảo nhi tại Hàn Gia vô cùng nhàn rỗi, nhàn rỗi đến không tưởng nổi. Chưa đặt chân vào, cô đã nghĩ mình sẽ bị bóc lột chất thông minh đến kiệt quệ. Giá như sớm biết như thế, trần bảo nhi đã không ngần ngại mà xin một chân vào làm nhân viên, không cần phải làm quá nhiều. Như thế còn sướng hơn tiên. Tiên còn phải tu luyện võ công, trần bảo nhi thì chẳng phải là gì cả. Điện thoại cô bỗng reo lên. Tất cả mọi người đem ánh mắt không mấy thiện cảm hướng đến cô.
- một là tắt điện thoại, hai là để chế độ rung. Đừng làm phiền đến người khác.
Cô cuối cùng cũng bị nhắc nhở. Trần bảo nhi nhìn xuống dãy số dáng ghét vô cùng kia. Hàn mặc phong tính giết cô sao, cho dù ở đây hắn chính là trời thì cũng không nên đày đọa một đám mây nhỏ bé như cô. Lỡ như bọn họ ác tay phê thẳng chữ yếu thì đời cô chính thức chấm dứt ở đây. Đầu dây bên kia, hàn mặc phong nhăn mày, dám không bắt máy, cô được hắn cưng chiều thì ngày càng không coi hắn ra gì. Như thế thì hắn không thể không dạy bảo. Hàn mặc phong không màng tới điện thoại, vứt thẳng một góc trên bàn, trực tiếp đi thẳng xuống phòng cô làm việc.
- chủ tịch.
Trưởng phòng lập tức phát hiện ra vị đế vương đang đứng trước. Tất cả mọi sự tập trung hướng đến hàn mặc phong kia, trần bảo nhi là không ngoại lệ. Suýt chút nữa cô đã chạy đến ôm lấy hắn nha. Nhưng vì hắn quá nguy hiểm nên không thể được tiến gần được . Trần bảo nhi ung dung xoay xoay chiếc ghế đang ngồi nhìn hàn mặc phong có chút hài lòng. Hàn mặc phong nhận ra sự vô lễ của cô, vô cùng xấc xược. Ít ra cũng nên phân biệt công tư, không thể cậy quyền thế mà làm hắn bẽ mặt như thế.
- tôi mượn người. Được chứ.
- vâng.
Hàn mặc phong quay người đi ra cửa, trần bảo nhi nhìn hàn mặc phong tiến lại phía mình, xoay xoay ghế càng chậm lại.
- cô.
Trần bảo nhi ôm điện thoại chạy theo, nhìn từ phía sau thì rất ư là giống cún theo chủ. Chạy chạy theo phía sau, chạy đến nỗi không thể chạy nổi mà hét lên
- anh đi nhanh quá.
Hàn mặc phong quay lại nhìn cô.
- im.
Trần bảo nhi ngay lập tức nín, một mực đi theo.
Cốp.
- a...
Trần bảo nhi chưa đến phòng xếp tổng đã thử giọng.
- anh chưa mở cửa. Em đang nghĩ gì?
- không.
Trần bảo nhi vừa đặt chân vào lãnh địa của đại boss đã bị người kia cưỡng hôn đến mức không thở nổi.
- không đến nỗi như thế chứ.
Cô lập tức đẩy hắn ra.
- em không nhớ anh à.
- mới sáng vừa gặp. Nhớ gì chứ.
- căn bản nếu em không nhớ anh thì lập tức quay về làm việc. Nếu không phải sợ em nhớ anh đến nỗi không làm được việc thì anh cũng không gọi em lên đây.
Nhìn xem, hàn mặc phong rõ ràng nhớ người ta lại đổi lỗi cho người ta. Như vậy được xem là gắp lửa bỏ tay người. Không ngờ hàn mặc phong uy danh lẫy lừng lại có kiểu hành động tiểu nhân như thế.
- em về.
Trần bảo nhi quay người muốn bỏ đi, cô cảm thấy trong người đang tức điên lên không cách nào mà kìm nổi.
- đứng lại. Mau phát biểu ấm ức của em ngay lập tức. Anh sẽ xử lý gọn cả.
- anh dám đuổi việc nhân viên của anh vì em.
- không. Nhưng anh sẵn sàng đuổi em.
- anh...
- đuổi em vẫn còn anh nuôi. Anh đuổi họ, ai nuôi.
- lý sự ngu ngốc.
- em thấy không phải ngồi chơi vui hơn sao?
- nếu họ nói em làm biếng thì sao?
Trần bảo nhi bắt đầu vặn vẹo hàn mặc phong đủ mọi thứ.
- anh là chứng.
- nếu kỳ thực tập của em không đạt?
- anh là người cao nhất.
- trước khi rời đi em cũng nên đáp lễ với anh.
Trần bảo nhi vừa nghe lập tức bỏ chạy. Không nghĩ hàn mặc phong lại nhanh hơn, tấp tốc giữ lấy người cô.
Cốc...cốc...cốc...
Trần bảo nhi giật mình, trừng mắt nhìn hàn mặc phong
- anh lộng quyền.
- vì anh có quyền.
- Quấy rối công sở.
- em yêu, anh muốn quấy rối em.
Hàn mặc phong xích thân thể của mình lại gần cô. Trần bảo nhi lập tức chạy mất dạng.