Trong lòng có một chút buồn bực. Cảm ơn Kin xong, cô lặng lẽ đi trên con ngõ dài. Người con trai phía ngoài nhìn theo cô. Khuôn mặt điển trai chưa hết kinh ngạc. Kin không phải là một kẻ ngu ngốc hay đần độn, đã vào được lớp Avip của đại học Hàn Gia thì phía sau chống lưng cũng là một thế lực không nhỏ. Chỉ là không lớn bằng Hàn Mặc Phong mà thôi. Trong tầm hiểu biết của một thiếu gia, cậu hẳn biết khu này. Khu đắt đỏ của New York, nơi Hàn Gia ngự trị. Trần Bảo Nhi ở đây thì cô cũng không tầm thường, không phải là loại học sinh nghèo được nhận học bổng mà vào được. Chỉ là chẳng ai ngờ người kia tương lai sẽ là Hàn phu nhân do Hàn Mặc Phong định đoạt. New York có hai nơi đắt đỏ, những người sống ở đó thì cũng không phải là tầm thường, nơi mà hai thế lực đối đầu Trần- Hàn đã đối đầu nhau cả chục năm. Cậu nhìn qua rồi phóng xe đi, coi như vừa phát hiện được một phần bí mật của Trần Bảo Nhi.
Trần Bảo Nhi đi bên đường, mặt buồn như đưa đám. Hàn Mặc Phong đáng chết, dám lừa cô, cho cô leo cây cao như thế, cô chắc chắn sẽ giận hắn, không thèm nhìn mặt hắn nữa. Nhất định!
Rồi. Như một phản xạ đã hình thành cách đây không lâu, cô lập tức nhảy sang bên góc đường khi một chiếc xe lao với tốc độ nhanh về phía mình ở đằng sau. Tất cả đều nhờ Hàn Mặc Phong huấn luyện cả. Chiếc xe dừng hẳn lại. Trần Bảo Nhi trừng mắt, tính lại túm cổ đánh người coi như giận cá chém thớt.
-Em gái. Đêm khuya sao còn lang thang bên ngoài? Để Hàn Mặc Phong bắt được thì đời em con như xong.
- Anh. . .
- Đừng nói với anh là Hàn Mặc Phong tống cổ em ra khỏi nhà đấy!- Lee Sung nhìn cô, đa nghi.
- Đừng nhắc đến anh ta nữa- cô hét lớn.
- Được rồi. Âm lượng của em còn lớn hơn gấp mấy lần của mẹ anh, lên xe đi.
Trần Bảo Nhi bực dọc ngồi vào xe, trong xe có vẻ ấm hơn ngoài trời. Lee Sung chau mày báo tin.
- Em gái. Đời em coi như xong, không về được rồi. Đã hết giờ vào biệt thự. Anh có nên gọi điện cho Hàn Mặc Phong giúp em.
- Không.
- Hai người đánh nhau sao?
-Không. Tôi không muốn về.
- Muốn về cũng không được- Lee Sung khẽ cười- Em nên tá túc tại nhà bọn anh qua đêm.
- Không lẽ ra đường.
Một âm thanh tạp chất xem vào. Ọt. . . Ọt. . . Ọt. Đó là tiếng từ bụng cô nha.
- Hình như là em đói.
- Tất nhiên.
- Hàn Mặc Phong không thích ăn khuya.
- Anh ta không có liên quan đến tôi.
Cửa hàng ăn, Trần Bảo Nhi ngồi trước những món sơn hào hải vị trước mặt, miệng hơi nhếch lên.
- Em không thích sao? Đừng nói là vợ của Hàn Mặc Phong cũng khó tính như Hàn Mặc Phong đấy.
- Không- cô cúi xuống và bắt đầu ăn.
-Bây giờ thì hãy kể anh nghe, ruốt cuộc lần này em lại chọc giận gì Hàn thiếu gia cao ngạo.
- Không có gì lớn.
- Nhưng nhìn em rất thân tàn ma dại.
- Tôi chỉ nói anh ta một câu!
- Câu gì?
- Anh ta giống chó điệp vụ của cảnh sát!
Toàn bộ càfê trong miệng Lee Sung không nói, cùng bay thẳng vào mặt cô. Đến bây giờ, cô cũng đã hiểu cảm giác của Hàn Mặc Phong khi bị cô phun vào người. Thật dơ bẩn. Trần Bảo Nhi hứa lần sau sẽ không tùy tiện hành hạ hắn như thế nữa, bởi chắc sẽ có người hành hạ cô theo cách tương tự.
- Anh bị điên sao- cô gầm lên .
Tất thảy mọi sự chú ý liền dời vào cô. Lee Sung đáng thương phải chịu sự tra tấn của bà chằng kiên vợ của Hàn Mặc Phong suốt buổi cho đến khi về. Hoàng Quân nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh đến Trái Đất.
- Tại sao cô lại ở đây?
-Thích.
Cái giọng nói này của cô hơi giống hắn nha. Quả là lâu ngày gần mực cũng đen mà.
Ánh mắt Hoàng Quân lại dời lên người Lee Sung.
- Cô ấy bị Hàn Mặc Phong đuổi. Đáng thương vô cùng.
- Cô ấy đáng thương? Cậu thì không đáng thương. Hàn Mặc Phong sẽ lột da cậu nếu biết cậu đưa cô ấy về đây.
- Anh không nói, anh cũng không nó, tôi chắc chắn sẽ không nó thì làm sao hắn biết được- cô trừng mắt nhìn Hoàng Quân.
Bó tay. Hoàng Quân thiếu gia cũng phải bó tay với bản chất cứng đầu của cô. Giống y chang hắn. Thảo nào lại hợp nhau đến vậy. Đành phải cho cô ở lại, chờ Hàn Mặc Phong đến xử tội hai người.