Hàn Mặc Phong bước đi. Hắn không thể nói là tớ sợ hai cậu cướp mất vợ. Nếu như thế thì thật đáng xấu hổ. Hắn không phải không tin vào bảo thân hắn mà chỉ đang đề phòng trước. Trần Bảo Nhi tiến nhanh níu lấy tay áo hắn, Hàn Mặc Phong dừng chân
- Thực ra chỉ nói đùa. Anh không phải làm như thế
- Tôi không sợ em chỉ sợ hai người họ có ý đồ với vợ tôi- Hàn Mặc Phong không nói gì thêm, trực tiếp đi thẳng vào phòng
Cô đứng im ngoài hành lang, cục tức không thể nuốt trôi.
---
Trần Bảo Nhi loay hoay trước bàn học. Giáo sư Won đáng chết,ra cho một đống bài mà bài nào cũng khó kinh khủng. Cô buộc phải hoàn thành nó trước lớp học tăng cường tối nay. Tất cả học viên đều không làm được,ông ta đúng là đại ác nhân nhưng mà suy cho cùng thì ông ta vẫn thua tên biến thái Hàn Mặc Phong. Cũng chẳng biết từ đâu, Hàn Mặc Phong đã ngồi bên cô, nhìn cô chằm chằm
- Đang nghĩ gì vậy ?
- Anh không có câu khác à.
Trần Bảo Nhi liền phản lại, hắn giống như là hồn ma bám riết lấy cô không buông. Hắn im lặng. Đúng là chẳng có câu nào khác
- Tại sao anh vào phòng mà không gõ cửa chứ
- Đang nghĩ đến đàn ông khác.
- Đúng. Giáo sư Won, ông ấy vẫn tính là đàn ông chứ
- Được
Hắn nhăn mặt
- Anh ra ngoài. Tôi còn phải làm bài tập
- Tôi ở đây không phải sẽ làm em phấn khích hơn sao. Những người con gái khác thường muốn thể hiện mình trước tôi, bao gồm cả em.
- Anh sai. Trừ tôi. Anh không phải Niu- tơn hay Anh-xtanh thậm chí là Nôben
- Nhưng tôi chính là người đàn ông mà những người phụ nữ khác ham muốn
- Trừ tôi
- Bao gồm em, bởi vì khi tôi hôn em, em không hề chống cự mà ngược lại tỏ ra một chút đáp trả cuồng nhiệt
- IQ anh bao nhiêu?
- Hơn em.
- Vậy anh làm đi. Giáo sư Won của học viện Đại học Hàn Gia- cô liền ném đống bài vào bộ mặt kiêu căng của Hàn Mặc Phong
- Tôi việc gì phải giúp em- Hàn Mặc Phong ôm toàn bộ đi lại phía giường
- Vì IQ anh cao
- Không lẽ em thấp
- Anh!
- Hôn tôi, tôi tình nguyện làm gia sư không công cho em- Hàn Mặc Phong đưa ra yêu cầu trắng trợn
- Không. Tôi bị nhiệt miệng a - cô nhìn Hàn Mặc Phong, ánh mắt toát lên vẻ đau thương
- Hồi nãy không sao?
- Nó vừa mới bị- cô nhanh chóng gỡ lý
- Hình như đường tiêu hóa của em không tốt- Hàn Mặc Phong nhìn vào đống bài tập của cô
- Một chút- Trần Bảo Nhi vui mừng khôn siết vì đưa được Hàn Mặc Phong vào tròng
- Em nên đi khám
- Tôi sẽ cố gắng
- Không cần, tôi khám cho em được rồi- Hàn Mặc Phong nhìn cô
- Sao?
Không trả lời những câu hỏi vô nghĩa, Hàn Mặc Phong đè cô xuống giường cưỡng hôn cô thêm một lần nữa. Sau một hồi khám bệnh, Hàn Mặc Phong sảng khoái rời khỏi thân thể bé nhỏ của cô, đưa ra một kết luận chí lý
- Em an tâm. Còn rất tốt
Trần Bảo Nhi ôm chăn, quay lưng với Hàn Mặc Phong. Cô thật ngu ngốc. Cứ nghĩ mình thông minh lừa được hắn , ai ngờ lại bị rơi vào cái bẫy hoàn hảo phía trước. Nhìn thái độ đau khổ của cô bạn gái nhỏ, không khỏi động lòng
- Không nhất thiết phải như vậy!
- Nhất thiết
- Tôi chưa làm gì em
- Quấy rối
- Đó chưa được xem là quấy rối. Nếu em chưa hiểu thì tôi có thể giúp em
- Anh im miệng đi- cô hét lên
- Ngồi dậy
- Không
- Không ngồi cũng phải ngồi- Hàn Mặc Phong kéo cô ngồi dậy
Tay cầm bút vạch trên giấy, giọng nói theo cô là rất cuốn hút, có chút lạnh lẽo, mái tóc đen nhánh phủ xuống gương mặt. Nhìn chung trong mắt cô bây giờ thì Hàn Mặc Phong rất đẹp trai dù cho đó là một điều mà tất cả mọi người thừa nhận và cho đến hôm nay cô mới phát hiện ra.
Cốp.
Hàn Mặc Phong lấy bút đánh thẳng vào đầu cô một cái rõ đau. Hắn thì có bao giờ nhẹ tay được chứ
- Tập trung
Tất nhiên sau lời cảnh báo vô cùng dễ thương kiểu Hàn Mặc Phong thì cô liền tập trung mọi giác quan vào bài giảng của gia sư biến thái. Hàn Mặc Phong chỉ giảng vào trọng tâm, không vòng vo nhiều lời, hành động theo phương châm ngắn-gọn- súc tích. Nếu cô có ý kiến không hiểu thì hắn lập tức liền đòi lệ phí giảng dạy. Vậy mà hồi nãy dám mạnh miệng nói làm gia sư không công cho cô, thật may cô không bị hắn dắt mũi, bị lừa sạch tiền. Hại cô vừa nghe đến hai từ lệ phí thoát khỏi miệng hắn thì lập tức hiểu hơn bao giờ hết, não vô cùng thông suốt.
- Bây giờ thì tự làm, tôi đã giảng cho em hai lần - Hàn Mặc Phong vứt tập giấy vào người cô rồi nằm xuống
Trần Bảo Nhi nhìn vào tờ giấy, nét bút cương trực, lạnh giá như con người vậy. Song cô vẫn thấy hắn tốt trong một vài hoàn cảnh nào đó chứ không phải lúc nào cũng xấu xa biến thái.