Trần bảo nhi cau mày mở mắt. Khó khăn tiếp thu ánh sáng rọi vào từ cửa sổ buổi giữa ngày. Cô kinh ngạc nhìn mơ mình an tọa. Thế này. . . Thế là. . . Tối qua. . . Cô đã làm gì! Trời ơi. Không lẽ cô đã chui vào phòng hắn ngủ. Cô lên giường của một tên đàn ông. Không. Hắn không phải là đàn ông, đối với cô, hắn chỉ là một tên biến thái, siêu biến thái. Cô việc gì phải nghĩ đến hắn. Nhưng việc hắn tức giận với cô khi cô đang tìm sợi dây chuyền là máu trinh thám của cô sôi lên sùng sục. Nếu hắn không lấy việc gì phải phun nham thạch vào người cô. . . Trừ phi. . Hắn lấy. Không lẽ việc cho cô ở trong phòng này thuộc kế hoạch của hắn. Kế hoạch sẽ là gì?
Oh my good
chẳng lẽ . . . Hắn mua đồ cho cô. . Toàn váy như thế. . . Là vì một mục đích vĩ đại. . . Lẽ nào khi cô không ở nhà, hắn sẽ vội vàng khóa cửa phòng cô, yểu điệu tiến lại phía tủ đồ, mở của ra, mắt long lanh sung sướng
- ôi. Các cưng của chị
sau đó mặc vào xoay trước gương, trang điểm, đi một đôi dày cao gót. Nhưng mà hắn khổng lồ như vậy, đi trên giày cao gót mảnh mai thì gãy mất. Số phận đáng thương của cái dày. Cảnh tượng hàn mặc phong biến thái mặc đồ phụ nữ làm chấn động não thiên tài của cô. Trần bảo nhi vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đáng sợ ấy. Trí tưởng tượng của cô ở bên hắn ngày càng được nâng tầm. Tiếp tục là thám tử, lần này cô quyết tâm sẽ không để hắn phát hiện được. Chắc chắn. Trần bảo nhi bắt đầu lục lọi
cạch. Tiếng cửa mở làm cô giật mình. Phản ứng tự nhiên của một thám tử dởm là trong hoàn cảnh đang ở trong tủ lớn liền kéo cửa lại, đóng chặt rồi sau đó tính sau. Hàn mặc phong bước ra từ phòng tắm, người vương nước. Độc mộc quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Ánh mắt lạnh như thường lướt qua giường lớn chăn gối lộn xộn, hừ lạnh rồi trực tiếp lại tử lớn, mở một cánh. Trần bảo nhi cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Thật nay khi không phải là nơi cô đang ẩn nấp nếu không đời cô coi như tàn lụi. Ngay sau đó tiếng cửa tủ đóng, bước chân lại vang lên, gần hơn, tim cô thêm một lần nhảy ra. Dù tủ lớn nhưng nếu cô đúng như thế này thì đảm bảo sẽ bị lộ. Ánh mắt cô dời lên phía trên. Giả sử như thế thì cô liền ẩn trốn thành công. Không quá sức để cô đu lên như một con khỉ trên xà móc hàng loạt áo sơ mi mới tinh. Vì có rất nhiều áo sơ mi nên che đi được thân hình nhỏ bé phía sâu trong. Cuối cùng thì điều đó cũng đến. Hàn mặc phong mở cửa tủ nơi có cô. Trần bảo nhi thầm mắng trong lòng, tại sao nhiều cửa tủ như vậy lại nhăm nhe vào nơi cô đang trốn để mở. Hàn mặc phong độc ác muốn tuyệt đường sống của cô. Hình như là cô chưa bị phát hiện, bằng không giờ này chắc cô đã bị đưa ra pháp trường, còn hắn chính là sát thủ đang cầm súng nhằm vào ly tâm cô . . Và. . . Cô không dám nghĩ nữa. Đời cô lần này mà để hắn nắm thóp coi như chấm hết
Hàn mặc phong vẻ hài lòng nhìn tủ đồ. Hàng loạt áo tối qua đều được vứt, thay vào đó là toàn bộ đồ mới. Hắn tiện tay cầm một chiếc nhưng lấy mãi không thể ra. Cô mặt nhăn nhó đủ kiểu hình. Tại sao? Tại sao hắn chẳng lấy cái nào là lại tia trúng cái cô đang bám vào. Bất ngờ, hàn mặc phong dùng thêm tí lực đạo, trần bảo ở bay nhào về phía trước. Trong tiềm thức đã sớm định hình mặt mình và sàn nhà sẽ tiếp xúc, nhưng trái ngược lại, cô chỉ bảo thấy mềm mại và ướt át, trần bảo nhi chưa bao giờ nghĩ sàn nhà lại tuyệt như thế, cảm giác giống như nằm trên con gấu bông khổng lồ đêm cô say. Trần bảo nhi muốn xác minh, rất muốn xác minh. Một bàn tay to lớn đã che khuất tầm nhìn của cô, cô không muốn, liền định lấy tay gỡ ra nhưng, cái chất giọng băng phủ ấy
- nhắm mắt lại
cô kinh người, tim đập liên hồi không ngừng nghỉ, còn đập nhanh hơn cả khi cô chạy. Chỉ cảm thấy cô thể chuyển động nhưng không phải do bản thân mà là do tác nhân ngoài gây ra. Thứ bông vải mềm mại ở dưới lưng cô, cô đã được đặt xuống giường. Trần bảo nhi cắn môi dưới. Là sao? Đang như thế nào? Không lẽ là. . . Là. . Đầu óc cô bắt đầu không được trong sáng cho lắm, cô đang nghĩ những thứ gì thì hắn lại ngây thơ mù loà về tình cảm kia có đoán được. Hàn mặc phong nhìn cô, mặt mang chút gian tà, một tay đặt trước ngực cô, miệng nhếch lên yêu mị
- muốn tôi làm gì? Nằm yêu đó
trần bảo nhi nhất thời hoảng sợ, chỉ biết nằm yên, nhắm tịt mắt. Hắn khẽ cười, lấy chăn phủ lên người cô rồi tiếp tục công việc của mình, để lại một người được kéo chăn trắng tận đầu như người chết