Căn nhà nhỏ tối đèn, một bóng người cũng không còn, một tiếng động cũng không có, bát sứ chứa chim tần đã nguội lạnh…
Đồng Miên Miên cuối cùng cũng rời đi cùng Hoắc Từ Minh, quay trở về căn nhà lớn gần biển đẹp đẽ và xa hoa.
Từ lúc trong xe đến lúc ra ngoài, Hoắc Từ Minh luôn ôm lấy Đồng Miên Miên trong lòng, một giây cũng không buông. Đồng Miên Miên cảm thấy có chút không quen, còn hơi ngại ngùng vì tiến triển này, xong trong lòng lại không ngừng thấy hạnh phúc.
Cửa xe mở ra, Hoắc Từ Minh xuống trước, anh vẫn ân cần như thế, chắn tay ở phía trên để giúp Đồng Miên Miên khi bước ra không bị cộc đầu vào xe.
Chân chạm xuống, vừa đứng thẳng người một cái Đồng Miên Miên đã giật mình trước hàng người trước mặt, một bên là người hầu, một bên là vệ sĩ.
“Chào mừng tiểu thư Miên Miên đã về nhà!”
Đồng Miên Miên xấu hổ nhấc mắt lên nhìn Hoắc Từ Minh. Cô thấy anh đang giảo hoạt nhìn cô.
“Mọi người không cần làm vậy đâu…” Đồng Miên Miên xua xua tay cười gượng. Đến giờ cô vẫn không quen với kiểu chào phô trương như này.
Bọn họ nhìn nhau rồi trông chờ thái độ của Hoắc Từ Minh, thấy chủ nhân không nói gì giống như chiều theo ý của Đồng Miên Miên, liền vui vẻ chạy đến mấy người nhìn Đồng Miên Miên.
“Tiểu thư, tôi nhớ cô quá, cô đi lâu thật đấy!”
“Xem kìa, da đã xấu đi rồi, mắt còn có quầng thâm nữa.”
“Cô ấy còn gầy đi đáng kể, thật xót mà.”
Đồng Miên Miên vui vẻ trả lời từng người một, cùng bọn họ đi vào trong nhà mà quên mất người đàn ông cao cao tại thượng phía sau.
Hoắc Từ Minh đằng đằng sát khí khiến ai cũng lạnh sống lưng. Anh thở dài, đến anh Đồng Miên Miên còn quên, không biết cô còn quên những thứ gì nữa.
Nhìn đám đông người hầu di chuyển theo Đồng Miên Miên vào trong, sau cùng còn một nữ hầu định đi cùng bọn họ liền bị giọng nói lạnh băng của Hoắc Từ Minh ngăn lại.
“Người hầu số 05. Đứng lại.”
Cô ta giật bắn mình vội quay lại cúi gập đầu với Hoắc Từ Minh. “Hoắc tổng có điều gì căn dặn ạ.”
Hoắc Từ Minh từng bước tiến đến, gió biển thổi lành lạnh, tiếng giày da va chạm mặt đất khiến người ta phải hồi hộp đến đứng tim.
Hai tay anh đút túi quần, ánh mắt như lưỡi dao đâm chọc vào đối phương, âm giọng phẫn nộ. “Chính cô là người tráo đổi thuốc của cô ấy?”
Cô ta có tật giật mình vội lùi chân mấy bước, không thể tin nổi nhìn Hoắc Từ Minh. “K…không ạ, ngài đang nói gì vậy, tôi không hiểu cho lắm.”
Anh hừ lạnh, đưa tay ra cởi một chiếc cúc áo trên cổ, hơi thở trầm đục đứt quãng. “Cô nghĩ Thẩm Vũ sẽ bao che được cho cô qua mắt tôi?”
Cô ta tái mét mặt lại.
“Tôi không thích những người lanh lợi quá, cô nhớ kĩ.” Hoắc Từ Minh liền gẩy gẩy ngón tay ra lệnh cho người của mình đến giữ chặt cô ta, lãnh khốc ra lệnh đem người đi xử lý.
“Hu hu, Hoắc tổng, xin tha thứ, tôi không dám làm vậy nữa đâu, xin ngài nương tay!”
Tiếng van xin cứ dần xa, Hoắc Từ Minh thản nhiên đi vào trong nhà. Cô ta rồi sẽ cảm thấy vui vẻ khi mà trong xe còn có vị bác sĩ đã phối hợp với Thẩm Vũ lừa dối người của anh cùng đi đến chín tầng địa ngục gặp diêm vương.
Muốn gϊếŧ con của anh, những con người hạ đẳng đó vốn chưa đủ chỉ tiêu để chạm vào một cọng tóc của Đồng Miên Miên nữa kìa.
Trở về nhà của Hoắc Từ Minh Cũng là lúc Đồng Miên Miên như được biến đổi. Cô lại mặc những bộ đồ đắt tiền, đeo trang sức quý giá, ăn những món cao lương mỹ vị bồi bổ thân thể. Ăn uống xong cô và anh trở về phòng, hai người một nằm một ngồi trên chiếc giường lớn.
Hoắc Từ Minh mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà mà rất hiếm khi Đồng Miên Miên thấy, anh gối đầu lên đùi cô, thỏa mãn nhắm mắt để cô vuốt ve tóc mình.
Cả hai đều không ai nói gì.
Anh chậm rãi đưa tay lên đầu mình, chạm vào bàn tay của Đồng Miên Miên, nắm lấy thật chặt.
Đồng Miên Miên hơi mỉm cười, cô hiền dịu nhìn hàng mi đen của anh, sống mũi cao đẹp của anh từ phía trên.
“Miên Miên, anh có đáng ghét không?”
Đồng Miên Miên hơi ngạc nhiên, xong cô trả lời. “Có.”
Hoắc Từ Minh bất mãn mở mắt nhìn cô. “Rốt cuộc thì anh vẫn luôn đối tốt với em.”
“Không có nghĩa là không đáng ghét.” Cô nhún vai bất cần, sau đó nhẩu nhẩu môi. “Đối tốt không đúng hoàn cảnh cho lắm, thật không có chút ấn tượng nào.”
Anh không chấp nhận bị cô chê bai liền ngồi dậy túm lấy hai tay cô, đưa lên giữ trên đầu. “Chẳng phải vẫn yêu anh?”
Đồng Miên Miên đỏ mặt quay đi. “Không biết xấu hổ.”
“Ai không biết xấu hổ?”
“Anh. Hoắc Từ Minh anh đấy!” Cô mở mắt.
Anh hôn nhẹ vào môi cô, nhỏ giọng. “Ai không biết xấu hổ?”
Đồng Miên Miên nóng bừng hai má, cô vẫn quả quyết. “Anh không biết xấu hổ.”
Một nụ hôn lại rơi xuống môi Đồng Miên Miên, nụ hôn lần này của Hoắc Từ Minh có lâu hơn một chút.
Anh lại lặp câu hỏi vừa rồi với cô. “Nói xem Miên Miên, ai là người không biết xấu hổ?”
Cô cứng họng, tay chân vặn vẹo rồi lí nhí. “Hoắc Từ Minh, anh không những không biết xấu hổ mà còn vô liêm sỉ, không phân biệt đúng sai, đồ tự luyến.”
Hoắc Từ Minh chớp mắt một cái. “Ồ. Không ngờ anh có nhiều khuyết điểm trong mắt em như thế.”
“Hứ!” Cô hất mặt.
Anh bật cười hôn lên tóc cô nhẹ nhàng, ôm cô vào lòng vuốt ve trân trọng. “Đồng Miên Miên, đây là lần đầu tiên anh yêu đương.”
Đồng Miên Miên bị một phen kinh ngạc khi nghe Hoắc Từ Minh nói ra câu này, cô châm biếm anh. “Anh còn muốn nói chưa từng yêu Thẩm Vũ?”
“Đúng thật là chưa từng.” Anh cọ cọ cằm lên đầu cô.
“Nói dối không chớp mắt.” Cô lải nhải, có ma mới tin anh.
Hoắc Từ Minh hạ mắt nhìn cô, anh vẫn luôn tự hỏi tại sao Đồng Miên Miên không tin mình như thế. “Cô ấy là được anh cứu về trong một hoàn cảnh rất đặc biệt. Quả thật anh luôn cưng chiều cô ấy đến hư hỏng, cũng từng nghĩ đến chuyện mình yêu cô ấy.”
Đồng Miên Miên hồi hộp lắng nghe.
“Xong lại không phải.” Anh trầm giọng, tiếng nói rất dễ nghe. “Lần đầu gặp em, anh cũng không có cảm giác, nhưng anh luôn hâm mộ Mặc Thưởng có một người vợ tốt. Ngày hôm đó sau khi cùng em… Anh đã tự tạo cho mình một lý do chính đáng để dây dưa với em, xuất hiện trước mặt em, muốn chọc ghẹo em.”
Đồng Miên Miên cắn cắn môi, mi mắt hơi cụp lại.
“Bây giờ anh đã biết mình rất muốn cùng em dây dưa cả đời.”
Cô cảm nhận được cái ôm của anh chặt hơn, hơi thở thêm phập phồng.
“Em xuất thân không tốt.” Đồng Miên Miên nhẹ giọng.
Anh vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô, ngửi hương thơm từ tóc cô rồi cười nhàn nhã. “Đó chính là lý do anh biết tại sao mình yêu em.” Anh nhấc chiếc cằm cô lên để cô nhìn mình. “Miên Miên, nếu Hoắc Từ Minh đã yêu em rồi thì bất kể là quá khứ, xuất thân của em anh đều không để trong mắt. Đối với anh em luôn đẹp đẽ, thuần khiết hơn tất cả những người khác, thế giới này có mấy Đồng Miên Miên chứ, anh vui vì gặp được em.”
Đồng Miên Miên mơ hồ nhìn Hoắc Từ Minh. Tuy chưa từng nghe Hoắc Từ Minh nói những lời này, nhưng cô lại thấy thật sến súa… Chỉ có điều Hoắc Từ Minh sến súa như này cô rất thích, nói đúng hơn cô muốn nghe những lời yêu từ anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
Hoắc Từ Minh bỗng buông cô, lấy bản hợp đồng quen thuộc từ ngăn kéo, xé nó ra thành bốn mảnh vụn. Hợp đồng bao dưỡng đã bị chính tay anh kết thúc.
“Hoắc Từ Minh…” Cô cảm động.
Trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, tình yêu nam nữ là thứ tình yêu khó nói, dễ đến, dễ đi, dễ có, dễ mất. Nhưng bất kể là thứ tình yêu gì đi chăng nữa thì nó cũng chính là nền tảng của sự chung thủy. Cô và anh… Đều cùng nhau muốn bắt đầu một tình yêu có sự chung thủy đúng nghĩa, không dính líu bởi bất cứ lý do gì, càng không phải gượng ép bên nhau vì một bản hợp đồng giấy trắng mực đen.