Boss Là Nữ Phụ

Chương 972: Theo đuổi thừa tướng đại nhân (26)



Liên Trầm trở lại rất nhanh, cùng hắn đi vào còn có hai hạ nhân, trong tay họ bưng chậu đồng, bên trong là nước nóng.

Liên Trầm đặt thiết kiếm tới cạnh Thời Sênh, “Điện hạ, kiếm của người.”

Thanh kiếm này vô cùng nhẹ, cầm trong tay căn bản không có trọng lượng gì, nhưng khi cô khua nó lên, lại vô cùng có sức mạnh.

Một thanh kiếm rất kỳ lạ.

Liên Trầm đích thân đón lấy chậu đồng, bảo hạ nhân lui xuống. Hắn đặt chậu đồng bên chân Thời Sênh, nhúng ướt khăn, nước rất nóng, tay hắn vừa xuống, đã đỏ ửng lên.

Hắn vắt khô khăn, làm sạch vết máu xung quanh vết thương của cô, sau đó lại lần nữa thấm ướt khăn, vắt hơi ẩm, phủ lên trên vết thương của cô.

Khí nóng lan xung quanh vết thương, thần kinh có chút tê dại lại bắt đầu cảm giác được đau đớn.

“Điện hạ cố chịu đựng một chút.” Liên Trầm ngẩng đầu lên, “Đau sẽ khiến người giữ tỉnh táo.”

“Ôm.” Thời Sênh giơ tay ra, biểu cảm trên mặt thay đổi cực nhanh, dáng vẻ hơi đáng thương.

Liên Trầm do dự một lát, “Điện hạ, nam nữ thọ thọ bất thân”

“Không phải hôn rồi sao?”

“…” Nghĩ tới cái đó, lỗ tái Liên Trầm liền hơi bỏng rát, “Điện hạ, đó là bất ngờ.”

“Đau.”

“Điện hạ…”

“Ôm một chút thôi.” Thời Sênh lùi một bước.

Tim Liên Trầm co mạnh lại, hắn do dự một lúc lâu, lại vắt khăn mới đắp lên vết thương của cô. Lúc này hắn mới đứng lên, đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.

Thời Sênh thuận thế vòng qua eo của hắn, dính chặt lấy bụng hắn.

“Điện hạ, có thể thả vi thần ra rồi.”

Thời Sênh hơi không tình nguyện, cọ cọ lên người hắn, rồi mới thả lỏng hắn ra.

Liên Trầm hơi thở phào, nhịp tim bằng phẳng của hắn đang tăng tốc, gần như sắp nhảy ra ngoài.

Một canh giờ sắp qua, Dạ Phong trở về rồi nhưng lại không mang người về.

“Công tử, không tìm được Chiêu Vũ công tử.” Dạ Phong quỳ trên đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Nơi hắn thường tới đều tìm rồi?” Giọng Liên Trầm trầm lạnh.

Dạ Phong kiên trì nói: “Đều tìm rồi, không ai gặp Chiêu Vũ công tử.”

Chiêu Vũ công tử ơi, ngươi sớm không mất tích muộn không mất tích, lại mất tích đúng lúc này, còn lén lút đặt Ly Vũ Xà vào thư phòng của công tử, nếu Điện hạ thật sự có mệnh hệ gì, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ đền!!

“Phái người tiếp tục tìm!”

“Vâng.” Dạ Phong nhanh chóng rời khỏi.

Liên Trầm đứng ở bên ngoài một lúc, mới quay người vào phòng.

Hắn chầm chậm đi tới trước mặt Thời Sênh, ngồi xuống, mở khăn trên vết thương ra, “Điện hạ, ngươi có gì muốn làm không?”

“Hả?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Việc ta muốn làm? Ngủ với ngươi đấy!”

“Chỉ có cái này sao?”

“Vậy thôi.” Huỷ diệt thế giới gì gì đó, ngươi cũng không làm được!

“Nhất định phải làm sao?”

Thời Sênh trầm ngâm giây lát, mặt mũi nghiêm túc, “Nhất định phải làm.”

Liên Trầm chuyển chậu đồng đã lạnh ra, dùng khăn vải băng bó vết thương lại, chuyển Thời Sênh lên giường, hắn từ trên cao nhìn xuống Thời Sênh, ngón tay từ từ cởi dây lưng, áo ngoài từ trên người hắn rơi xuống đất.

“Điện hạ, đắc tội nàng.” Cổ tay hắn giơ lên, rèm hai bên tự động buông xuống, che lấy bóng dáng hai người.



Dạ Phong đưa Chiêu Vũ vội về, đã là sáng ngày hôm sau.

“Không kịp rồi.” Dạ Phong nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, “Chết chắc rồi…”

Nam tử mặc áo cẩm bào màu xanh bên cạnh, gãi cái đầu rối bù, “Cái gì chết chắc rồi? Bên trong không phải có hai người sống sao?”

Dạ Phong đột nhiên quay đầu, “Chiêu Vũ công tử, Điện hạ trúng độc của Ly Vũ Xà, một canh giờ đã qua lâu rồi.”

“Ấy.” Chiêu Vũ rất kinh ngạc, “Các ngươi lấy trộm Ly Vũ Xà của ta từ bao giờ?”

“…Không phải ngươi thả ở thư phòng của công tử sao?”

Chiêu Vũ bừng tỉnh, “A, ngươi nói cái đó à. Đó là con rắn nhỏ ta để Ly Vũ Xà và con rắn khác giao phối sinh ra. Triệu chứng trúng độc giống Ly Vũ Xà, nhưng độc tính không bằng một phần mười của Ly Vũ Xà, sẽ không chết người. Aizzz…lần sau tìm giống khác thử xem.”

Không phải Ly Vũ Xà…

Dạ Phong hết nơm nớp lo sợ.

Nhưng Chiêu Vũ công tử ngươi gây chuyện như vậy, công tử sẽ đánh chết ngươi.

“Két...”

Cửa phòng đột nhiên bị người kéo ra, Liên Trầm từ bên trong đi ra, Dạ Phong lập tức lên trước, “Điện hạ vẫn ổn chứ?”

Liên Trầm: “…” Sống sờ sờ nhảy tung tăng, cảm giác mình bị lừa mất thân.

“A Trầm.” Chiêu Vũ lên trước, chun mũi ngửi ngửi, kỳ lạ nói: “Ngươi và người…”

Liên Trầm trừng mắt nhìn Chiêu Vũ một cái. Chiêu Vũ lập tức im miệng, đưa cho Liên Trầm một ánh mắt ta hiểu rồi.

“Bảo người đưa nước nóng vào, sau khi ngươi khám cho nàng, thì tới thư phòng tìm ta.” Liên Trầm bước nhanh rời khỏi.

Chiêu Vũ gãi gãi đầu, mặt ngẩn ra hỏi Dạ Phong, “Bên trong là ai?”

Lại khiến A Trầm phá thân.

Dạ Phong: “…” Cho nên lời trước đây hắn nói đều cho chó ăn sao?

Dạ Phong hít thở sâu một hơi, “Trưởng Công chúa điện hạ!”

“Trưởng Công chúa?”Chiêu Vũ hết hồn hết vía, trực tiếp đuổi theo hướng Liên Trầm rời khỏi.

“Chiêu Vũ công tử!” Dạ Phong gọi phía sau, công tử bảo người xem cho điện hạ trước, người đuổi theo công tử làm gì?

Quả nhiên không lâu sau Chiêu Vũ liền cúi đầu tiu nghỉu trở lại.



Toàn thân Thời Sênh mệt mỏi, nằm trên giường mặt không còn gì tiếc nuối, Chiêu Vũ ngồi bên cạnh bắt mạch, mắt lại hiếu kỳ nhìn lên mặt cô.

Trong miệng còn đang thì thầm, “Trông không đẹp bằng A Trầm, sao A Trầm lại thích nhỉ?”

Thời Sênh: “…” Nếu cô đẹp bằng Liên Trầm, cô đã không phải là bia đỡ đạn rồi!

Tên thiểu năng này là ai!

Chiêu Vũ đột nhiên dừng thì thầm, mày hơi nhíu, một giây trở nên nghiêm túc, “Điện hạ thường ngày người có chỗ nào không khoẻ không?”

“Không có.”

Chiêu Vũ thả lỏng tay, “Điện hạ chịu khó nghỉ ngơi, thảo dân cáo lui.” Hắn dừng lại, “Điện hạ tối qua lao lực, thảo dân sẽ kê một toa thuốc điều dưỡng, Điện hạ nhớ dùng.”

Chiêu Vũ thu dọn đồ rời khỏi, đi thẳng tới thư phòng.

Thư phòng đã được thu dọn, Liên Trầm ngồi sau thư án, cầm một cuốn sách nhìn chằm chằm vào mặt sách, nhưng sự chú ý của hắn rõ ràng không ở trên sách.

“A Trầm, vẫn còn dư vị sao?” Chiêu Vũ rút sách khỏi tay hắn, trực tiếp chống bàn ngồi lên, “Ngươi cũng được đấy, Trưởng Công chúa cũng dám dây vào, không sợ vị bên trên muốn lấy mạng ngươi sao?”

Hắn dừng một lát, “Vị đó sủng ái Trưởng Công chúa như thế, nếu ngươi thật sự lấy nàng ta, nói không chừng còn có thể tránh khỏi…”

“Chiêu Vũ.” Liên Trầm nhìn Chiêu Vũ, đáy mắt có vài phần cảnh cáo.

Chiêu Vũ nhún nhún vai, “A Trầm, ngươi từng cân nhắc sau này chưa? Thật sự định đi theo con đường của phụ thân ngươi?”

Liên Trầm rút sách lại, lạnh nhạt nói: “Mệnh của Liên Gia là như vậy.”

“Hahaha ngươi còn tin số mệnh?” Chiêu Vũ giống như nghe được truyện cười gì, “Lúc đầu khi ngươi tìm tới ta, không phải nói như vậy.”

“Nàng ấy thế nào?” Liên Trầm né tránh chủ đề này.

Chiêu Vũ nhảy xuống khỏi bàn, nghiêm túc nói: “A Trầm ngươi thật sự có thể nghe ta, lấy nàng ấy.”

Liên Trầm nhíu mày, “Nàng mua chuộc ngươi à?”

Chiêu Vũ lắc đầu, giọng nói u ám, “Nàng ấy sống không lâu nữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv