Boss Là Nữ Phụ

Chương 940: Ma vương vạn tuế (32)



Thời Sênh múa kiếm một cách oai phong, mũi kiếm bổ vào thân thể con mèo, hắc khí lập tức tán loạn.

“Mẹ cái đồ bại não.” Dám phóng hỏa đốt ông, còn nghĩ ông sẽ bỏ qua cho ngươi ư?

Cho dù không phải bản thể, chém chết một phân thân cũng sẽ làm thực lực của nó suy yếu.

Lý Hạ từ đầu đến cuối chỉ biết trợn mắt há mồm, cô gái này… quá trâu bò đi?

Một kiếm là giải quyết xong?

Thời Sênh nhìn khí đen vẫn còn chưa hoàn toàn tản ra hết ở trên trời, lấy ra một tấm phù từ không gian, tùy ý phóng lên trời. Lá phù tự bốc cháy, hóa thành một đốm lửa.

Ngọn lửa in vào trong đáy mắt của Lý Hạ hơi hơi nhảy lên.

Thứ này còn có thể dùng như thế sao?

Vậy chắc ông tay gặp ông thầy giả rồi.

Lửa di động trong không trung mấy cái, đột nhiên lao về phía đầu thôn.

Thời Sênh lập tức đuổi theo, ngọn lửa bay xuyên qua thôn, dừng lại trước gốc hòe già.

Cây hòe héo rũ đứng ở đó như một quái vật sừng sững trong bóng đêm.

Thời Sênh hơi kinh ngạc, “Ngươi đúng là ẩn giấu rất tốt đấy chứ.”

Trước giờ cô đều nghĩ vấn đề là ở từ đường, nhưng đi vào đó nửa ngày cũng chỉ cảm thấy ở đấy có một chút tà khí, nhưng rất yếu ớt.

Không ngờ cô lại nhầm, mục tiêu cuối cùng của mình lại là gốc hòe già ở ngay đầu thôn này.

Thời Sênh vừa nói xong, các chạc cây hòe liền bắt đầu điên cuồng mọc dài ra, lá cây xuất hiện, hoa hòe trắng nở bung, một mùi hương quỷ dị tràn ngập trong không gian.

“Đây là…” Sắc mặt Lý Hạ trắng bệch, vội vàng lui về sau.

Cây hòe già này đã bị nó khống chế rồi?

Cách giải thích duy nhất là nó đã ăn tinh nguyên của cây hòe này.

Thực vật có thể thành tinh, mà yêu tinh sau khi tu luyện có ý thức sẽ sinh ra tinh nguyên. Tinh nguyên là một bảo vật cực bổ không chỉ với con người tu luyện mà còn cả cho các loại yêu ma khác nữa.

Thời Sênh bình tĩnh đi về phía gốc hòe. Quy Nguyệt muốn giữ Thời Sênh lại, nhưng bàn tay vươn ra rồi lại dừng giữa không trung, không hề kéo giữ cô.

Hắn tin cô.

Hơn nữa, cô chết cũng tốt mà.

Quy Nguyệt không nghĩ tư tưởng của mình có vấn đề gì, cô ấy chết thì sẽ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nhưng cô lại không thích hắn giết cô.

“Không cam lòng ư?” Thời Sênh lên tiếng át đi tiếng lay động của cành cây, giọng rất đều, “Cũng không có cách nào cả, ai bảo khả năng của ngươi không bằng người ta.”

Rào rào rào rào…

Nhánh cây càng lay động dữ dội hơn, những cành cây trưởng thành quật xuống, hoa hòe rụng lả tả.

Thân hình Thời Sênh chợt lóe lên, chém thẳng về phía rễ cây.

Cành cây điên cuồng ngăn cản, thân mình Thời Sênh rất linh hoạt, tránh thoát qua các khe hở của cành lá, sau đó vung kiếm chém.

Cây hòe không ngăn được Thời Sênh, thân cây lay động, bùn đất bắn tung lên, dưới gốc cây, vô số những bọ xương trắng bị rễ cây quấn lấy.

Một mùi tanh tưởi đập thẳng vào mặt.

Thời Sênh nhíu mày, nó đã giết sạch người trong thôn để nuôi dưỡng mình?

Mẹ kiếp!

Cái này thật quá ghê tởm đi.

[Ký chủ, phản ứng đầu tiên của cô đáng lẽ phải là quá tàn nhẫn mới đúng chứ?]

[Không cảm thấy.] Liên quan rắm gì tới cô!

Người không phải do cô giết, mà quan trọng nhất là bắt cô đi đồng tình với một chuỗi số liệu, không thấy quá buồn cười à?

[…] Đã nói mấy lần rồi, đây không phải trò chơi! Lúc ấy khi phổ cập khoa học cho Ký chủ, chẳng phải nó đã nói rất rõ ràng rồi sao? Vì sao Ký chủ cứ khăng khăng một mực rằng mình đang tham gia vào trò chơi chứ?

Cải tạo tam quan của Ký chủ thật là mệt mỏi quá!

Nó muốn bãi công.

Theo sự lay động của cây hòe, càng lúc càng có nhiều thi thể lộ ra.

Mùi hoa hòe trộn lẫn với mùi của xác chết, cực kỳ khó ngửi.

Thời Sênh nín thở, ra sức chặt đứt rễ của cây hòe, sau đó thiết kiếm chặt bỏ cành lá của cây, cành cây rơi trên mặt đất, sắc xanh dần dần rút đi, biến thành cành khô.

Phập!

Thời Sênh chém vào giữa thân cây sau đó lui về bên cạnh Quy Nguyệt, rúc vào trong ngực hắn, hơi thở trong trẻo và lạnh lùng của hắn đã xua đi thứ hương vị quỷ dị kia.

Có cành cây đánh về phía Thời Sênh, Quy Nguyệt nâng tay, dễ dàng túm lấy cành cây đó.

Cành cây phát ra âm thanh “rắc rắc”, nháy mắt hóa thành đen sì rồi biến thành tro bụi bay ra khỏi tay Quy Nguyệt.

“Rắc rắc…” Cây hòe bị chặt ngang người, ầm ầm đổ xuống đất.

“A!” Tiếng hét cao vút, thê lương xé tan màn đêm, làm kinh động đàn chim đang trú trong khu rừng phía xa, thanh âm vỗ cánh phành phạch dội lại vào tai mọi người.

Cây hòe hóa thành bột phấn màu đen, bản thể của con mèo đen dần dần lộ ra, nó còn nhỏ hơn lúc trước, màu lông nhợt nhạt, hấp hối nằm trên một đống xác chết.

Vậy là nó đã thua…

Không! Nó không thua!

Chỉ cần sống qua được ngày hôm nay là nó có thể đại công cáo thành, đều tại ả kia, chính ả đã phá hủy hết thảy.

“Dù cuối cùng ngươi có thể thành công hay không, kết cục cũng sẽ không có gì khác nhau cả.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nó, “Cho nên, nói lời chào tạm biệt thế giới này đi thôi.”

Cho nên, nói lời chào tạm biệt thế giới này đi thôi.

“Không…”



Hôm sau, Khúc Ân Ân tới. Khúc Diệu đi theo sau bà ta như một cái xác không hồn, cúi đầu không nói gì, cũng không có biểu tình gì.

Đầu thôn đầy thi thể, có cái xác đã hư thối, có cái xác chưa kịp phân hủy, mùi tanh tưởi tản ra khắp nơi.

Cây hòe tươi tốt đã không thấy đâu nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Khúc Ân Ân nheo mắt đảo qua ba người, giọng đầy chất vấn.

Lý Hạ đưa tay chỉ về phía Thời Sênh, cô ta làm, tất cả đều là cô ta làm, không liên quan gì tới tôi.

Thời Sênh không nhanh không chậm đáp: “Như bà thấy đấy thôi, tôi giúp các người giết chết cái thứ bị trấn áp ở đây, không cần cảm ơn.”

Aizz, lại phải làm Lôi Phong.

“Hắc Sát? Hắc Sát đã chết?” Khúc Ân Ân hiển nhiên không tin, giọng nói lắp bắp, “Không thể nào, sao cô có thể giết được nó?”

Nếu Hắc Sát có thể giết dễ như thế, họ Khúc cũng không phải đem nó trấn áp ở đây.

“Muốn giết thì giết, tại sao lại không thể chứ.” Một con BOSS nhỏ thế này cô còn không giết nổi thì nói gì tới chinh phục sao trời mênh mông.

Bản cô nương là nhân vật phản diện có chí khí.

[…] Ha ha, chí khí của cô là đối đầu với nhân vật chính không cần biết lý do đấy à? Không biết đây là cái kiểu chí khí gì nữa.

Mi không biết ta có thể đánh bại nhân vật chính là chuyện quá vĩ đại à?

[…] Cạn lời.

“Sao có thể…” Khúc Ân Ân lui về sau, bà ta đột nhiên xoay người, chạy về phía từ đường.

Một lúc sau lại nghiêng ngả, lảo đảo chạy trở lại, tóc trước đó còn búi rất hoàn hảo, bây giờ đã rối tung lên, tóc dài tới thắt lưng, trong cảnh tượng quỷ dị hiện tại nhìn càng thêm cổ quái.

“Cô giết nó bằng cách nào?” Ánh mắt Khúc Ân Ân sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thời Sênh, tuy rằng đã xác định là nó đã chết nhưng bà ta vẫn không dám tin là cô gái trẻ này là người tiêu diệt nó.

Loại khẩu khí chất vấn này khiến Thời Sênh rất khó chịu.

Nên cô lập tức đáp lời: “Liên quan rắm gì tới bà?”

Khúc Ân Ân: “…”

Lý Hạ: “…”

Kẻ thần kinh này ăn phải thuốc nổ à? Hung dữ như thế, thật đáng sợ, ông ta tốt nhất đừng nên nói gì nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv