Boss Là Nữ Phụ

Chương 916: Ma vương vạn tuế (8)



Thời Sênh tìm được địa chỉ giới thiệu trên app, căn hộ đó nằm trong nội thành thành phố Z, nhà ở nơi này toàn là kiểu nhà lầu bốn, năm tầng.

Thời Sênh mất nửa ngày mới tìm được địa chỉ của căn hộ kia.

Chủ cho thuê nhà là phụ nữ, khoảng hơn 30 tuổi, có một đứa con, chị ta ra nước ngoài để chữa bệnh cho con.

Chủ cho thuê nhà nhìn thấy Thời Sênh là một cô gái trẻ thì khá yên tâm, sau khi ký hợp đồng liền giao nhà cho Thời Sênh.

Trong căn hộ đã đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, Thời Sênh không cần mua thêm gì cả.

Chỉ cần xách đồ vào là có thể ở được luôn.

Nơi ở thì đã tìm được rồi, nhưng giờ cô lại nghèo tới mức phải cạp đất mà ăn.

Ăn cơm xong rồi phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.

Thời Sênh cầm chìa khóa ra ngoài, một tầng này có bốn căn hộ, có một hộ ở đối diện với cửa nhà Thời Sênh. Lúc cô mở cửa ra liền nhìn thấy một người cũng xuất hiện ở cửa phòng đối diện.

Nhìn cô gái mặc váy trắng ở bên kia cửa, Thời Sênh thật sự có loại cảm giác như bị chó cắn.

Nghiệt duyên!

Tại sao nữ chính đại nhân có thể ở đây chứ hả?

Vừa nhìn đã biết là sẽ xui xẻo rồi.

Chân Khúc Diệu không chạm đất, tò mò đánh giá Thời Sênh vài giây, thấy Thời Sênh nhìn mình chằm chằm thì nhẹ nhàng bay về phía cô, “Cô nhìn được tôi à?”

Thế giới này, cô mới chỉ gặp được có mình Lệ Thừa Vân là có thể nhìn thấy mình.

Nhưng cô gái trẻ này hình như cũng trông thấy mình.

“Không nhìn thấy.” Thời Sênh lùi lại, đóng cửa.

Theo lý thuyết, nguyên chủ không nhìn được quỷ, tại sao giờ cô lại nhìn thấy nữ chính.

Mẹ kiếp BUG!

Khúc Diệu nhìn cửa phòng đối diện rồi xuyên qua cửa tiến vào, Thời Sênh đứng ở ngay sau cửa, cô ta liền xuyên qua Thời Sênh, bay tới phía sau cô luôn.

Lúc Khúc Diệu bay xuyên qua người, Thời Sênh cảm thấy được một làn khí lạnh buốt.

“Cô có thể nhìn thấy tôi đúng không?” Khúc Diệu lại kích động hỏi.

Rốt cuộc cũng có người thứ hai nhìn thấy cô.

“Không nhìn thấy.” Hoàn toàn không muốn nhìn thấy nữ chính.

Khúc Diệu: “…”

Đã có thể trả lời cô mà còn nói là không nhìn thấy, nhất định là cô ấy có thể thấy mình.

Khúc Diệu quệt quệt miệng: “Rõ ràng là cô có nhìn thấy tôi.”

Thời Sênh không kiên nhẫn, đáp: “Liên quan gì tới cô?”

Có nhìn thấy hay không là chuyện của bản cô nương, còn cần phải hỏi ý của cô chắc?

“Tại sao cô không thừa nhận là có nhìn thấy tôi?” Khúc Diệu như không nhận ra sự nóng nảy trong lời của Thời Sênh.

“Tại sao tôi phải thừa nhận, cô có phải mẹ tôi đâu.”

Khúc Diệu vò vò đầu, thân mình lại lắc lư phải trái mấy cái, “Cô thấy tôi mà không sợ sao? Tôi là quỷ.”

Thời Sênh làm ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương, “Quỷ à, trời ạ, đáng sợ quá!”

“Cô vẫn không sợ tôi.” Khúc Diệu nhìn biểu tình của Thời Sênh, lại đổi câu hỏi, “Vì sao cô lại nhìn thấy tôi?”

Mẹ! Nữ chính này định chơi bài mười vạn câu hỏi vì sao à?

Thời Sênh gằn từng chữ một, “Tôi không nhìn thấy, cô mà còn quấn lấy tôi, ông đây sẽ ra tay đấy.”

“Rõ ràng cô có thể nghe tôi nói chuyện, sao lại không nhìn thấy tôi chứ, cô lừa người.”

“Tôi lừa ma.” Kiếm của ông đâu?

Thời Sênh chuẩn bị móc kiếm chém nữ chính, dù sao cũng là phá CP, phá kiểu gì mà chả được.

“Kính coong, kính coong, kính coong…”

Thời Sênh còn chưa móc được kiếm ra thì chuông cửa đã vang lên.

“Rầm, rầm, rầm!” Tiếp theo lại là tiếng đập cửa rất mạnh.

Thời Sênh quay đầu nhìn qua mắt cửa, lại quay đầu nhìn Khúc Diệu, không thấy Khúc Diệu đâu nữa.

“Rầm, rầm, rầm!!”

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, như thể nếu người bên trong không mở cửa thì sẽ phá cửa vào luôn ấy.

Mà người bên ngoài quả thật đã phá cửa thật, cửa phòng bị một lực rất lớn phá ra, một bóng người từ bên ngoài vọt vào, rất nhanh nhìn quanh trong phòng.

Ngay cả một cái nhìn cũng không thèm cấp cho Thời Sênh, vội vàng kiểm tra toàn bộ căn phòng một lần.

Thời Sênh yên lặng lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Báo cảnh sát xong, người xâm nhập vào nhà cũng đi từ trên gác xuống, muốn đi ra ngoài.

Thời Sênh nhanh nhẹn chặn ở cửa, “Anh Lệ, xông vào nhà của tôi xong cứ thế mà định đi ngay à?”

Nam chính thì giỏi lắm sao?

Nam chính có thể tùy tiện phá cửa, xông vào nhà người khác sao?

Mặt Lệ Thừa Vân âm trầm như nước, đáy mắt có lửa giận thiêu đốt, hắn không thèm ngẩng đầu, móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu, ghi ghi mấy chữ rồi đưa cho Thời Sênh.

“Tránh ra!”

“Ai thèm tiền của anh.” Thời Sênh đưa tay đẩy chi phiếu về, “Chúng ta cứ chờ cảnh sát tới rồi hãy nói tiếp.”

Lúc này Lệ Thừa Vân mới cảm thấy không thích hợp, trong đầu đột ngột nghĩ lại vừa rồi cô gái này có gọi tên hắn.

Lệ Thừa Vân ngẩng phắt đầu, thấy rõ cô gái trẻ ở đối diện.

Gương mặt nhỏ nhắn, mày liễu cong cong, một đôi mắt sáng, ánh mắt đàng hoàng lại ẩn ẩn có nét kiêu ngạo.

Cái loại kiêu ngạo này khiến cho người ta quên đi bộ dáng của cô.

Lệ Thừa Vân nhíu mày: “Quý Lưu Huỳnh?”

Nữ sinh này đã mất tích cả tháng rồi, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

“Xem ra anh Lệ còn chưa quên tôi, thật đúng là hân hạnh.” Thời Sênh ngoài mặt cười nhưng trong không cười.

Lệ Thừa Vân nghe ra vẻ không đúng trong lời nói của Thời Sênh.

Lúc trước hắn tìm người cũng không tự mình liên hệ, làm sao mà cô ta biết được chứ?

Chỉ có thể là chuyện liên quan tới việc ba cô ta mất tích gần đây.

“Cô Quý, chuyện vừa rồi thực xin lỗi, đây là một chút bồi thường, mong cô nhận lấy, nếu không đủ thì có thể liên hệ với trợ lý của tôi. Bây giờ tôi có việc gấp, có thể phiền cô nhường đường không?”

Giọng của Thời Sênh tràn đầy khiêu khích, “Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì thì sẽ không làm.”

Ai bảo anh xông vào đây.

Còn bắt ông đây nhường đường ư, không có cửa đâu.

Trong đôi mắt Lệ Thừa Vân hiện lên một tia cảnh cáo, “Cô Quý, đừng ép tôi ra tay.”

“Đến đi, ra tay đi.” Thời Sênh xắn tay áo.

Bản cô nương trước giờ đánh nhau chưa biết sợ ai.

Đừng nói một tên bại não như anh!

Lệ Thừa Vân không thèm ra tay với phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt sao cứ cho hắn có cảm giác ngứa tay, rất muốn đánh cô.

Lệ Thừa Vân cảm thấy mối liên hệ giữa mình và Khúc Diệu càng lúc càng yếu, Khúc Diệu sắp rời khỏi khu vực này rồi, hắn phải mau chóng tìm ra cô.

Lệ Thừa Vân kéo kéo cà vạt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, sau đó hắn đột nhiên xuất chiêu.

Thời Sênh dễ dàng chặn được đòn tấn công của hắn, nhưng vì sức lực của cơ thể này không đủ nên cũng không thể phản đòn lại được, ngược lại còn bị hắn bức đến sát cửa.

“Cô Quý, cô không phải đối thủ của tôi, tôi không muốn đánh nhau với con gái, tránh ra.”

“Phi!” Thời Sênh hất hất tóc mái, “Thế vừa rồi tên bại não nào ra tay với tôi? Mà cũng đúng, anh vốn là bại não mà.”

Lệ Thừa Vân: “…” Càng muốn đánh cô ta.

Nửa giờ sau, cảnh sát mới tới nơi.

Vừa bước vào cửa đã thấy một đống hỗn độn, sau đó thấy một người đàn ông bị trói lại, nằm dưới nền nhà đầy vẻ chật vật.

Cảnh sát ngớ người ra, đây là cái tình huống gì vậy?

Vị này là chủ nhà ư? Cướp chạy rồi à?

Thời Sênh bưng một chén nước từ trong bếp đi ra, một đám cảnh sát liền chĩa súng về phía cô, “Không được nhúc nhích.”

Thời Sênh: “…”

Cảnh sát vất vả lắm mới có thể hiểu rõ tình hình hiện tại. Họ khó lòng mà tin được chuyện một vị tổng giám đốc lại xông bừa vào nhà người khác như thế.

Nhưng căn cứ vào hiện trường thì có thể thấy đúng là cửa phòng bị phá hỏng bằng ngoại lực mạnh.

“Tôi xinh đẹp như hoa thế này, ai biết anh ta xông vào là muốn làm gì? Tôi chỉ đang phòng vệ mà thôi.”

Cảnh sát: “…” Xinh đẹp như hoa đâu chẳng thấy, chỉ thấy một đứa con gái vừa lộn xộn, vừa lôi thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv