Boss Là Nữ Phụ

Chương 893: Vô hạn trốn giết (26)



"Tôi làm nhiều chuyện nhàm chán rồi, chút này tính là cái gì." Thời Sênh hừ một tiếng, "Con người dù sao cũng phải tìm niềm vui cho cuộc sống của mình, tận hưởng lạc thú trước mắt, đâu biết khi nào sẽ chết đâu?"

"Xem ra cô ở bên ngoài cũng không có gì vướng bận." Có thể coi thế giới này thành chỗ vui chơi, cũng chỉ có người không hề vướng bận, vô cùng biến thái mới thế.

Thời Sênh nghiêng đầu, "Anh vẫn nghĩ còn có thể đi ra ngoài à?"

Dựa theo đặc điểm của tiểu thuyết, người sáng tạo thế giới này tuyệt đối không có ý tốt, cho dù có người thật sự đạt tới cấp bậc cao nhất, cũng không ra được.

Đương nhiên đây chỉ là kết luận của cô, nhưng mà cô không ngại đặt kết quả xấu nhất lên đầu.

Phương Thần ôm một tia hy vọng xa vời, "Có lẽ... Có lẽ có thể được?"

Trên mặt Thời Sênh đầy nụ cười ác ý, "Vậy thà rằng anh tự sát đi cho nhanh, nói không chừng phát hiện lúc này chỉ là ác mộng của mình."

Khó khăn lắm Phương Thần nổi lên một chút cảm xúc, bị những lời này của Thời Sênh đánh nát, "Lúc trước tôi còn không hiểu một cô nhóc như cô, sao có thể làm cho thế giới tăng lên một sao. Hiện tại tôi hơi hiểu rồi."

"Tôi còn có thể gọi thần long ra đấy." Thời Sênh lườm một cái.

"Cô ở bên ngoài gây ra chuyện xấu gì?" Phương Thần đột nhiên có chút tò mò.

Lúc này Phương Thần không chỉ tò mò về thanh kiếm kia, mà bắt đầu có chút tò mò về Thời Sênh này.

Lâu lắm rồi hắn không gặp người quỷ dị như vậy.

Lúc cô không nói lời nào, nhìn chỉ là một cô bé yếu ớt, mảnh mai, giống như một cô gái có thể dùng một ngón tay giết chết.

Nhưng khi có người chọc vào, mới phát hiện toàn thân cô đều là gai. Bạn đâm cô ấy một chút, thế nào cô ấy cũng sẽ đâm chết bạn, đâm không chết cũng phải tra tấn bạn nửa chết nửa sống.

Hắn chính là ví dụ rõ ràng.

Dù sao cô ấy sống không tốt, bạn cũng đừng mong sống được tử tế.

Thời Sênh suy nghĩ, "Giết người." Nghề của nguyên chủ là sát thủ, giết người đối cô mà nói là chuyện thường.

Nhưng mà muốn nói chuyện xấu chính cô trải qua.

Thì Sênh cặn bã tỏ vẻ: làm nhiều lắm, đếm không hết, viết một quyển tiểu thuyết, cũng phải dài ngàn vạn từ.

Thời gian hai người nói chuyện kỳ thật cũng không dài, vừa rồi lúc bọn họ gặp nhóm người thứ ba, đám người Ngải Mễ phía trước cũng gặp.

Mà không chỉ một nhóm, đám Thời Sênh giải quyết xong, bên kia còn đang đánh nhau kịch liệt.

Thời Sênh tìm chỗ cao cao ngồi xổm xuống, lấy hạt dưa xem chiến cuộc phía dưới.

"Cô không lo à?" Phương Thần nhịn không được, "Tất cả những người này đều là hướng tới cô."

"Sợ cái gì?" Thời Sênh phun vỏ hạt dưa, "Đoàn thứ ba theo anh nói, gặp người là giết, vậy đoàn thứ nhất với đoàn thứ hai nhất định sẽ kết minh. Đến lúc đó chính là hai bên chiến đấu với nhau, làm gì có thời gian tới bắt tôi."

Phương Thần: "..."

Tuy rằng cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng mà cô phân tích cũng rất có lý.

Không đúng!

"Cô không sợ bọn họ kết minh cùng bắt cô à?" Mặc dù nhóm thứ ba hơi giống cỗ máy giết người, nhưng bọn họ còn có chút lý trí.

Thời Sênh cười rất tự tin, "Vậy cứ đến đi, làm như tôi sợ bọn họ vậy."

Phương Thần sắp nghẹn đến nội thương, còn chưa nghĩ ra phải nói tiếp thế nào, lại nghe cô gái này kiêu ngạo nói, "Vừa lúc tận diệt lấy đầu người."

Phương Thần: "..." Luận kỹ thuật khoe khoang khoác lác, hắn chịu phục.

Gần đây Ngải Mễ và Hứa An Viễn bồi dưỡng cảm tình nhanh chóng, lúc này đã có chút ăn ý, hợp lực xử lý một người.

Phương Thần nghĩ Thời Sênh chỉ đến xem diễn, kết quả cô xem một lúc, đột nhiên đi tới nhà cao bên cạnh.

Phương Thần đứng tại chỗ không đi lên cùng, đại khái vài phút sau, một tiếng phành phạch từ phía sau dãy nhà cao tầng truyền đến, ngay sau đó chính là Hắc Tinh Linh ùn ùn kéo đến.

Phương Thần: "..." Hắn còn ở đây mà!!

Cô làm chuyện loại này còn không biết nhắc nhở một câu sao?

Cho dù không có tình đồng đội, tốt xấu gì cũng có chút đồng bọn chứ!!!

Thời Sênh mà biết nghĩ đến đồng bọn, cô sẽ không là Thời Sênh.

Hắc Tinh Linh vừa ra liền đi thẳng đến nhóm Ngải Mễ bên kia, dù sao đồ ăn bên kia cũng nhiều hơn, Phương Thần chỉ có một, không đủ chia.

Phương Thần nhân cơ hội chạy đến kiến trúc bên cạnh, đi theo phương hướng vừa rồi Thời Sênh đi, tìm được cô nàng nào đó đang ngồi một góc xem kịch.

"Cô cần gì phải chơi khó họ vậy?" Phương Thần rất không hiểu.

Với năng lực của cô, hoàn toàn có thể yên bình sống sót ở thế giới này, cần gì phải đi theo mấy người phía trước kia.

Còn gây sự như vậy.

Nếu thật sự muốn giết chết bọn họ, trực tiếp xông lên không phải tốt hơn sao, phiền toái như vậy làm gì?

Thời Sênh cắn hạt dưa, "Nhìn không vừa mắt."

Nam nữ chính đều nhìn không vừa mắt, tùy hứng như vậy đấy.

Phương Thần không muốn nói chuyện với Thời Sênh biến thái này. Hắn nhìn về phía chiến trường bên kia, đối mặt nhiều Hắc Tinh Linh như vậy, đám người Ngải Mễ chỉ có thể trốn chạy.

Thời Sênh vỗ vỗ tay đứng lên, lấy thiết kiếm đi xuống lầu.

"Làm gì đó?"

"Giết chim."

"..."

...

Phương Thần nghĩ đến sau khi mình nói rõ ngọn ngành với Thời Sênh, cho dù Thời Sênh không coi hắn là đồng bọn, cũng sẽ không hở chút là rút kiếm.

Hiển nhiên Phương Thần đánh giá cao địa vị của mình, Thời Sênh không có gì đặc biệt với hắn, phải lấy kiếm vẫn lấy kiếm.

Đối với một tên biến thái muốn cướp kiếm của mình, Thời Sênh làm sao có thể hạ thủ lưu tình được. Nếu không phải Phương Thần chạy trốn nhanh, đã sớm bị cô chém thành tám miếng cho chim ăn rồi.

Thời Sênh vẫn đi theo phía sau Ngải Mễ muốn tìm cách thăng cấp.

Thời Sênh trầm mê thăng cấp gọi BOSS thế giới, phỏng chừng đã không nhớ rõ mình phải làm gì nữa rồi.

Thế giới cấp ba sao, chẳng những có người chơi giống cỗ máy giết người, thời tiết cũng bắt đầu trở nên thay đổi thất thường.

Trời âm u mờ mịt, nói mưa là mưa.

Mưa này đều mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, loài người căn bản không có cách nào đi trong cơn mưa này.

Nếu lúc trời mưa không tìm được nơi tránh né, đợi mưa tạnh cũng chỉ còn lại một đống máu loãng.

Nhưng mà mưa này lại là chất dinh dưỡng cho đám thực vật ăn thịt người. Trước khi trời mưa còn là một gốc cây non, sau khi trời mưa nói không chừng đã trưởng thành.

Trừ nấm ăn thịt người, hoa ăn thịt người, Thời Sênh còn nhìn thấy cỏ ăn thịt người, cây ăn thịt người, dây leo ăn thịt người...

Dù sao chỉ cần là thực vật, mẹ nó đều ăn thịt người.

"Đó là cái gì vậy!!"

Thời Sênh nghe được tiếng kêu sợ hãi phía trước, ngẩng đầu nhìn, vô số dây quấn quanh phế tích, một gốc cây đặc biệt lớn đứng ở trong đó, nở hoa hồng nhạt, quanh tán cây đều là màu phấn hồng.

"Hoa đào?" Thời Sênh nhướng mày, cây đào lớn như vậy, khẳng định có đồ để thăng cấp.

Thời Sênh lại bắt đầu ngứa tay.

Nhưng mà cô còn chưa đi lên, cây đào vừa rồi còn đứng, đã ầm ầm sập xuống, đóa hoa xung quanh nháy mắt lụi tàn.

Cây đào ngã xuống đất, thẻ đen của Thời Sênh có động tĩnh.

Cô lấy ra liền thấy, pháo hoa phóng đến hư không.

[Cấp bậc người chơi Bạch Kỳ cấp bậc quá cao, thế giới nhiệm vụ tăng lên bốn sao, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

Thời Sênh: "..." Bạch Kỳ là thằng thiểu năng nào?

Lại dám đoạt bát cơm của cô?

Đã bảo để cho một mình cô lẳng lặng vênh váo cơ mà?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv