Boss Là Nữ Phụ

Chương 814: Quốc sư minh giám (27)



“Chờ chút!”

Một gã từ trong đám người đi ra, “Xin hỏi Phượng tam tiểu thư, thanh thần khí này có tên là gì?”

Tên?

Tên là gì được nhỉ?

Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, cô đừng có tùy tiện đặt tên cho tôi nữa, tên tôi vốn đã rất vĩ đại rồi, thật đấy.

Thời Sênh nghĩ nghĩ, buột miệng đáp: “Tuyệt Thế Kiếm.”

Mọi người: “…” Sao lại cần nghĩ lâu như thế? Tùy tiện đặt tên cho bọn họ nghe à? Tên này có vẻ lấy hơi tùy ý rồi.

“Bổ sung một chút, bị đánh chết ta sẽ không phụ trách. Ai dám tới đòi ta phụ trách, ta sẽ phụ trách đưa cả nhà các ngươi tới đoàn tụ với nhau.” Thời Sênh cười gằn một tiếng, nói xong liền nhảy xuống lôi đài, “Bắt đầu đi.”

Cô cũng không hề mang Thiết kiếm đi.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thiết kiếm đang tản ra hàn khí lạnh thấu xương ở trên lôi đài.

Cứ để kiếm ở đây thế à?

Cô nương này sao lại khác người như thế?

Không gian trong nháy mắt như đọng lại, không ai động đậy gì.

Thời Sênh đi lên lầu, ngồi xuống chỗ quan sát tốt nhất, dưới lầu đã có người không nhịn được mà nhảy lên, không đánh mà trực tiếp lao về phía thiết kiếm.

Hành động của hắn lập tức kích thích những người khác, vậy mà rất nhiều người liền xông lên.

Lúc Phượng gia chủ mang theo người tới liền thấy một màn này. Đó là mọi người không ngừng hướng lên phía lôi đài, sau đó lại đồng thời bị bắn ra bốn xung quanh, kêu rên ầm ĩ.

Con gái ông ghé vào lan can, cười cười nhìn tràng cảnh bên dưới, ác ý nói một câu: “Không làm việc theo quy định của ta thì phải trả giá, tưởng thứ này có thể dễ dàng lấy như thế sao?”

Những người bị bắn văng ra hoàn toàn không hiểu tại sao lại như thế, bọn họ lại nhảy lên, nhưng còn chưa đứng vững đã lại bị bắn bay.

Lực lượng đánh bay bọn họ cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Lúc này, mọi người mới kinh hãi nhìn lên trên lầu.

Cô nương này dám cắm thứ này trên sàn đấu, sao lại không có chút phòng bị nào chứ?

Phượng gia chủ thừa dịp bọn họ không chú ý liền mang theo người đi lên.

“Tiểu Âm, con đang làm cái gì hả?” Phượng gia chủ kéo Thời Sênh vào một gian phòng bên cạnh, “Con có biết hậu quả con làm như thế là gì không?”

“Cha, bọn họ muốn, con đưa cho bọn họ, có gì không đúng ư?”

Phượng gia chủ tức giận tới thở hổn hển: “Con đang làm loạn cái gì hả?”

Thời Sênh xua xua tay: “Hiện tại cũng không có khả năng thu hồi nữa, cho nên chỉ có thể tiếp tục làm loạn.”

Phượng gia chủ nhìn về đám người bên dưới hoàn toàn không có ý định từ bỏ, vẫn tiếp tục chém giết thiết kiếm trên đài, nhưng vẫn cứ liên tục bị đẩy ra ngoài.

Nói đều đã nói, lôi đài cũng đã mở, người nghe được tin tức cứ thế không ngừng chạy tới đây.

Giờ có muốn thu lại cũng không thể nào làm được nữa.

Phượng gia chủ cảm thấy mình cần phải nói chuyện tử tế với Thời Sênh, “Các ngươi ra ngoài đi.”

Những người khác nhìn nhau vài lần rồi nối đuôi nhau rời đi.

Cửa phòng được đóng lại, bên trong chỉ còn Thời Sênh và Phượng gia chủ.

Phượng gia chủ lấy từ trong tay áo ra một tảng đá, đặt lên bàn, tảng đá lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Giống như ánh sáng đom đóm, có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Tiểu Âm, con thành thật nói cho cha biết, con đã trải qua chuyện gì khi ở Ma Diễm Lĩnh.”

Thời Sênh liếc nhìn tảng đá kia một cái, “Không trải qua chuyện gì ạ!”

“Không trải qua cái gì thì thanh kiếm kia ở đâu ra? Còn con… Vì sao tính cách của con lại biến hóa lớn như thế?” Phượng gia chủ nhìn về phía tảng đá, ánh sáng nhạt lập lòe trong mắt ông, “Hồn đăng của con cũng sắp tắt.”

Hồn đăng của cô càng ngày càng yếu ớt.

“Tiểu Âm, con có biết hồn đăng đại biểu cho điều gì không?”

“Cái chết.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Con nói cho cha biết, con đã gặp phải chuyện gì ở Ma Diễm Lĩnh, như thế cha mới có thể cứu con.”

Gần đây ông luôn tự hỏi vấn đề này, nguyên nhân gì làm cho tính tình của con gái mình biến đổi lớn như thế, hồn đăng còn sắp tắt.

Duy chỉ có thể nghĩ đến, đó là chuyện xảy ra ở Ma Diễm Lĩnh.

Ma Diễm Lĩnh thần bí khó lường, có thể phát sinh bất kỳ chuyện gì ở nơi đó.

Ông đã hỏi qua đám đệ tử theo ra từ Ma Diễm Lĩnh, lúc đó bọn chúng đã gặp huyền thú cấp năm, sau khi phân tán mới tìm lại được nhau, lúc đó liền phát hiện tình cách của Tiểu Âm thay đổi.

Thời Sênh ngồi xuống, chống cằm, “Nhưng mà con tốt lắm mà.”

Người chết là Phượng Chi Âm.

Đại khái vì cô tới đây, sử dụng thân thể của nguyên chủ nên hồn đăng mới không thực sự tắt đi.

Phượng gia chủ nghẹn lời.

Đây mới là điểm kỳ quái nhất, thân thể của cô không có vấn đề gì, hoàn toàn bình thường như tất cả mọi người.

Hồn đăng càng yếu chứng tỏ thân thể kia có bệnh tật hoặc đang cực kỳ suy nhược, nhưng ông lại không hề thấy con gái mình giống một người sắp chết chút nào.

“Vậy sao tính cách của con lại biến hóa lớn như vậy?”

Phượng gia chủ thấy hồn đăng và hồn thạch của Phượng Chi Âm như vậy nên đã loại bỏ nghi ngờ nàng bị đánh tráo, nhưng ông vẫn không lý giải được tại sao lại có thể xảy ra thay đổi lớn như thế.

Thời Sênh giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng nói, “Cha, mọi người đều cần phải lớn lên, con người luôn thiên biến vạn hóa. Ai biết được người vốn luôn lương thiện, hành thiện tích đức nhưng sau một giây có thể biến thành kẻ ác chuyện gì cũng làm hay không?”

Thời Sênh dừng một chút lại nói: “Người luôn giả dối để che giấu phần tính cách xấu xa của bản thân. Trước đây, có lẽ con cảm thấy mình sống thế kia rất tốt, nhưng sau khi trải qua một chuyện, con cảm thấy người có thể còn sống, vui vẻ là tốt rồi, quản nhiều chuyện như thế làm gì?”

[…] Ha ha! Thật không thể nói chuyện cùng ký chủ được.

Lật bàn, cô cho là ai cũng có thực lực như cô, muốn làm gì thì làm sao?

Tùy hứng lên một cái, cả thiên hạ liền trở thành kẻ địch.

Phượng gia chủ nghe thế thì sửng sốt, có điểm mờ mịt trước những lời Thời Sênh nói.

Thời Sênh cứ thế mà lừa được Phượng gia chủ.

Nhưng chuyện võ đài thì không thể bỏ qua dễ dàng như thế.

“Thanh kiếm kia thật sự là thần khí ư?”

“Không thật không ăn tiền.”

“Vậy sao con còn mở lôi đài làm gì?”

“Cha không thấy là bọn họ quá phiền sao?” Mỗi ngày đều lăn lộn bên ngoài Phượng gia, đã thế cô sẽ cho họ một cơ hội.

Phượng gia chủ: “…” Vì thế nên để không bị phiền, con liền lập lôi đài cho họ chơi à?

“Lỡ như có người mang được thần khí đi thì sao?” Người tài ba dị sĩ trên đại lục này nhiều không đếm xuể.

“Mang đi được thì cứ mang đi, cướp về là được rồi.” Phượng Từ còn không cướp được thứ này, đám não tàn kia có thể sao?

Phượng gia chủ nghẹn nghẹn, nói thì dễ lắm, con gọi một tiếng là nó sẽ về chắc?

Nếu Thời Sênh biết Phượng gia chủ nghĩ như thế thì nhất định sẽ nghiêm trang trả lời một câu: Thật sự có thể!

Dù Phượng gia chủ nói thế nào, Thời Sênh đều đáp lại ông một câu: không được.

Lôi đài này đã lập, nếu mạnh mẽ hủy bỏ thì đám người kia sẽ ùn ùn kéo tới Phượng gia, không khéo hủy luông Phượng gia mất.

Cuối cùng, Phượng gia chủ chỉ có thể cam chịu hành vi này.

Nếu vì một thanh thần khí mà làm cho Phượng gia phải chịu tổn thất không thể cứu vãn, đấy mới là mất nhiều hơn được.

Người có một gia tộc khổng lồ sẽ không thể tùy hứng như những kẻ lẻ loi một mình, nếu chết cũng không có gì vướng bận.

Trên vai Phượng gia chủ là cả một đại gia tộc.

Ông phải đưa ra những lựa chọn chính xác về lợi ích cho gia tộc mình.

Lấy và bỏ chính xác mới có thể làm cho gia tộc đi xa và lâu dài được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv