Boss Là Nữ Phụ

Chương 584: Ranh giới (17)



Diệp An cũng bị đánh thức, xoa mắt ngồi xuống, thấy vài người đều đang vây quanh em gái mình thì trong lòng lập tức căng thẳng, nhảy xuống đi thẳng tới chỗ Diệp Nhiên.

“Em gái em bị làm sao thế?”

“Đừng động vào nó.” Thời Sênh quát lên một tiếng.

Tay của Diệp An cứng lại giữa không trung, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh không ngẩng đầu lên, tiếp tục vẽ thứ đồ án kỳ quái mà họ không hiểu.

Hơi giống phù văn của đạo gia, rất phức tạp, ngòi bút của cô vẽ liền một mạch chưa từng đứt đoạn, vẽ thành một đồ án xiêu vẹo trên sàn xe.

Kết thúc công việc, Thời Sênh ném bút xuống, ra lệnh cho Chúc Phong, “Đem con bé tới đây, đặt vào giữa.”

Thời Sênh nói những lời này xong thì người cũng đã nhảy xuống xe rồi.

Chúc Phong có cảm giác như đang ôm một quả cầu lửa, hắn lập tức làm theo lời Thời Sênh nói, đặt Diệp Nhiên vào giữa đồ án kỳ quái kia.

Cảnh Chỉ đứng bên cạnh xe, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đi vòng quanh xe, thả trên mặt đất những cục đá kỳ quái, sau đó lại nhanh chóng trèo lên.

Cô thở dài một hơi, “Diệp An, có thể con bé sẽ chết, nhóc phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Diệp An nhìn chằm chằm Thời Sênh, “Chị?”

“Chị sẽ cố hết sức.”

Chúc Phong và Cảnh Chỉ không biết đây là tình huống gì, chỉ có thể sững ra ở đó nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Nhiên. Cô không nghĩ tới uy lực của trái cây kia lại lớn như thế, vậy mà có thể khiến cho con nhóc con này trực tiếp Trúc cơ*…

*Trúc cơ: một cảnh giới tu tiên trong các truyện tiên hiệp

Quả thực là hố chết người ta rồi.

Người ta liều chết liều sống cũng không có cách nào Trúc cơ, con bé này ăn một trái cây thôi đã lập tức Trúc cơ rồi.

Đã như vậy, cô sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con bé.

Nhưng khả năng thất bại cũng rất lớn.

Dù sao nó vẫn còn nhỏ quá.

“Dẫn nó ra khỏi đây, lấy chiếc xe này làm trọng tâm, trong vòng mười mét không cho bất kỳ ai tới gần.” Thời Sênh chỉ vào Diệp An.

“Hề Hề?” Cảnh Chỉ lo lắng nhìn cô, hoàn toàn không biết em gái mình định làm gì.

Thời Sênh chớp mắt, “Em sẽ không sao. Anh còn chưa đồng ý với em, sao em có thể chết được chứ.”

Cảnh Chỉ chỉ cảm thấy hai bên tai nóng bừng lên.

Chúc Phong hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì, chỉ nhìn hai người với ánh mắt cổ quái, đầu mờ mịt, đây là tình huống gì vậy.

Cảnh Chỉ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Đừng cậy mạnh.”

Hắn tin tưởng cô.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu, cánh môi lạnh vừa vặn in trên mặt hắn, thân mình Cảnh Chỉ chấn động một cái sau đó bối rối buông cô ra, nhảy xuống xe.

Chúc Phong không nhìn thấy động tác của Thời Sênh, thấy Cảnh Chỉ đột nhiên xuống xe, hắn cũng chỉ cảm thấy khó hiểu rồi kéo Diệp An đi theo.

“Chị, em gái em…” Diệp An bám vào cửa xe, không muốn rời đi, đáy mắt đã đầy một tầng nước.

“Nếu nhóc không đi, nó sẽ chết không thể nghi ngờ.”

Diệp An nghe thế thì chỉ do dự thêm một chút rồi buông tay ra.



Toa xe cực kỳ yên lặng, đám người Cảnh Chỉ đứng ở bên ngoài, biểu tình cẩn trọng.

Thân mình nho nhỏ của Diệp An không ngừng run rẩy, tiếng nấc nghẹn trong đêm nghe cực kỳ đột ngột.

Hạ Thư đang gác đêm cũng vội chạy tới cạnh Chúc Phong, “Mọi người không ngủ được nên đứng hết ở đây làm cương thi đấy à?”

Hơn nửa đêm còn ra ngoài hết thế này, đúng là dọa người.

Chúc Phong còn chưa kịp trả lời Hạ Thư, chỉ thấy đột nhiên có ánh sáng bùng lên.

Ánh sáng đan xen lưu chuyển trên mặt đất rồi nhanh chóng hình thành nên một vòng ánh sáng ma pháp trận, toa xe ở trung tâm của pháp trận đó.

Mắt Hạ Thư hơi nheo lại: “Tụ linh trận?”

“Cậu nói cái gì?” Đáy mắt của Chúc Phong đầy ánh sáng rực rỡ, còn đang rung động thì lại nghe thấy câu nói này của Hạ Thư.

Hạ Thư lại kinh ngạc, “Tụ linh trận là thứ dùng để tụ tập linh khí. Ở trong đó… là Cảnh Hề?”

Tụ Linh trận? Là cái gì?

Chúc Phong hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể trả lời câu hỏi cuối cùng của Hạ Thư, “Cảnh Hề và Diệp Nhiên.”

Hạ Thư đăm chiêu nhìn toa xe.

Vì ánh sáng càng lúc càng lớn nên những người ở gần đó cũng bắt đầu chú ý tới bên này.

Ánh sáng này giống như đèn pha trong đêm, cực kỳ chói mắt.

“Đi gọi bọn họ dậy.” Cảnh Chỉ phân phó Chúc Phong, “Không cho người lại gần đây.”

Hạ Thư phản ứng rất mau lẹ, nhanh chóng gọi mọi người dậy và bố trí vị trí của từng người.



Hàn Dự nghe được cấp dưới báo cáo nên lập tức đi qua, lúc này đã có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vòng ánh sáng kia.

Người của Cảnh Chỉ đưa một chiếc xe khác tới chặn đường, ngăn trở tầm mắt của đám người đó nên không ai biết thứ gì đang sáng lên.

Mộc Hâm cũng đã tới, nhờ hảo cảm của mọi người mà cô ta giành được gần đây nên có thể tới cạnh Hàn Dự một cách dễ dàng.

“Đội trưởng Hàn?”

Hàn Dự hơi xoa cằm, “Cô Mộc.”

Mộc Hâm tới nơi này, thấy Cảnh Chỉ ở bên kia thì rất lo lắng, hỏi: “Đội trưởng Hàn, có chuyện gì thế?”

“Không biết.” Hàn Dự lắc đầu. “Lúc tôi tới thì đã thế này rồi.”

Lúc ánh sáng yếu ớt thì mọi người đứng từ xa nhìn, chờ ánh sáng bùng lên, mọi người tới thì nơi này đã bị người vây lại rồi.

Cũng có người muốn đi tới xem nhưng có dị năng giả hệ thổ đã dựng tường đất, bốn xung quanh còn có người canh gác.

Mọi người không biết bên trong là gì, ai dám xông bừa lên chứ?

Bầu trời u ám lúc này càng thêm trầm thấp, không gian như nén lại, trong không khí oi bức lại có một luồng gió lạnh thổi tới.

Giây lát sau, gió lạnh biến thành cuồng phong, bụi cuốn mù mịt, mặt ai nấy đều bị bụi bám vào.

“Đùng đoàng…”

Một tiếng sét vang dội từ trời cao truyền tới, bầu trời đen kịt lúc này xuất hiện một vùng ánh sáng màu tím. Ánh sáng dần thay đổi. Sau đó một tia sét lớn xẹt qua bầu trời, như muốn xé rách không gian, mang theo khí thế mãnh liệt đánh lên vùng ánh sáng dưới mặt đất.

“Xoẹt xoẹt…” Sét như đánh lên một tầng phòng hộ, tán loạn như một chùm pháo hoa.

“Đùng đoàng…”

Tiếng đì đùng từ trên trời truyền tới không dứt, toàn bộ mặt đất như rung chuyển, tia sét thứ hai lại lập tức đánh xuống.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, hét lên chói tai rồi vội lùi về sau.

Hiện trường hỗn loạn.

Hàn Dự cho người ổn định trật tự, hắn đứng tại chỗ nhìn sang, những tia sét này đều có mục tiêu đánh xuống, chỉ rơi vào chỗ ánh sáng trắng kia, nhưng lại không thể xuyên qua màn sáng đó được.

Có tất cả chín tia sét, đến khi sét ngừng đánh, gió ngừng thổi, ngoại trừ âm thanh ồn ào náo động của đám người thì dường như chưa có gì phát sinh cả.

Ánh sáng chậm rãi mờ dần, cuối cùng trả lại cho toàn bộ không gian một mảnh tối tăm.



Trong toa xe, Thời Sênh nhìn thấy Diệp Nhiên đã tỉnh lại, đôi mắt ngập nước đang tò mò đánh giá xung quanh, biểu tình rất quỷ dị.

Con bé này tuyệt đối là đi cửa sau rồi.

Trúc cơ mà kéo tới tận chín đạo thiên lôi.

“Mi nha, muốn lên trời đúng không?” Thời Sênh cảm thán một tiếng, nhéo mặt nó một cái, “Vậy mà cũng không chết, mệnh dai thật đấy.”

[…] những lời này có nên phiên dịch là: đại nạn không chết, tất được sống hạnh phúc cả đời? Ký chủ đang muốn nói thế phải không?

“A a!!!” Diệp Nhiên cầm lấy tay Thời Sênh, bàn tay nó nhỏ nhỏ, mập mập, mềm mềm.

Thời Sênh ôm Diệp Nhiên đứng dậy, thân mình đột nhiên lảo đảo một chút, đầu hơi choáng váng.

Mẹ nó, bị sét đánh muốn ngất rồi.

Cô cố gắng mở cửa xe đi ra ngoài.

Người bên ngoài đang nhìn về phía cửa xe, thấy cửa mở ra, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người cô.

Cảnh Chỉ bị Chúc Phong và Hạ Thư ngăn cản nên chỉ có thể cứng lại tại chỗ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv