Boss Là Nữ Phụ

Chương 423: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (33)



Lúc ném thật sảng khoái, nhưng ném xong Thời Sênh thấy rất bi kịch.

Cô phát hiện trên trời có tiếng sấm chớp.

Cô mới ném có ba quả mà!

Vẫn chưa đạt đến giới hạn, thiên đạo, sao người không làm theo quy tắc hả.

Thời Sênh vội vàng chém chết mấy người phía sau cùng, thuận tay hất ngã ông Bạch và Phó Diệc Thụy.

“Trói những người này lại, đợi ta quay về.”

Thời Sênh quăng câu này lại rồi vội vàng bỏ đi.

Cô không muốn bị đánh tơi tả trước mặt đám thiểu năng này.

Rời khỏi tầm mắt của họ, Thời Sênh ngồi trên kiếm phi như bay về sơn mạch không có bóng người.

Mây đen, sấm sét trên đầu đã tụ lại rất nhiều, bóng đen âm u đè xuống, sấm sét màu tím cũng đang lấp lóe, nhìn mà thấy sợ hãi.

Thời Sênh nuốt nước bọt, nhanh tay mặc y phục và đeo pháp bảo lên người mình.

Ở không gian tiên hiệp, thiết kiếm có thể hấp thụ được thiên lôi, nhưng bảo vệ cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Ngộ nhỡ có bị đánh, cũng không có người trả phí tai nạn lao động cho.

Khi cô mặc xong, sấm sét trên trời cũng bắt đầu giáng xuống, có lẽ do thế giới này không có linh khí, nên uy lực của sấm sét không lợi hại như ở những chỗ khác.

Đánh lên người Thời Sênh, ngoài mái tóc dựng đứng, thì pháp bảo trên người đã che chắn cho toàn thân cô.

Nhưng cái cảm giác dòng điện đi xuyên qua cơ thể đó, thật không thoải mái chút nào.

Thanh kiếm không phụ trọng trách, sấm sét đánh lên thân nó, Thời Sênh không cảm thấy dòng điện đó nữa.

Khi sấm sét ngừng hẳn, thiên đạo có lẽ cũng có chút không phục, mây đen vần vũ mãi không tan, dáng vẻ như vẫn còn một trận nữa sẽ đến vậy.

“Ầm ầm oàng...”

Tiếng sấm rền vang trời đất, mặt đất như rung lên.

Thanh kiếm trong tay Thời Sênh chỉ thẳng lên bầu trời, “Con mẹ nó, ngươi đủ chưa hả!!”

Đánh một lần không phục, lại muốn đánh lần hai, ai dạy ngươi cái quy tắc này thế.

Tiếng sấm nhỏ dần nhỏ dần, mây đen một lúc sau mới không tình nguyện tan ra.

Thời Sênh đặt mông xuống đất, cánh tay tê dại như không nhấc lên được.

Thời Sênh quay đầu nhìn thiết kiếm, trên thân vẫn còn một dòng điện nhỏ đang chạy, kèm theo cả ánh lửa.

Không biết có phải là ánh sấm sét vừa rồi làm cho hoa mắt không, mà Thời Sênh cảm thấy kiếm của cô hình như sáng hơn thường ngày rất nhiều.

Đợi dòng điện trên thanh kiếm biến mất, Thời Sênh nhấc thanh kiếm lên, lật trước lật sau xem đi xem lại mấy lần.

Không có gì khác với trước đây.

Quả nhiên chỉ là bị hoa mắt?

“Có phải ngươi đã lợi hại hơn không?” Thời Sênh gõ gõ thanh kiếm.

“Ong...” thanh kiếm run lên một tiếng.

Thời Sênh chau mày.

Muốn máu à!

“Ong ong!”

Thời Sênh vén tay áo lên, không ngần ngại rạch một vết nhỏ, rồi nhỏ máu lên thanh kiếm.

Nhưng chỗ máu đó lại từ thân kiếm trượt xuống.

“Ong!” Thanh kiếm vẫn run lên bần bật.

Không được?

Thời Sênh chầm chậm băng chặt vết thương lại, máu của cô không được, vậy thì máu nào?

Thời Sênh chợt nghĩ đến Giang Trạm, lẽ nào muốn máu của hắn.

“Ong ong.” Thanh kiếm hình như đồng ý với suy nghĩ của Thời Sênh.

Thời Sênh hơi sợ hãi, thanh kiếm này dính máu của người tứ âm, luôn có vẻ như muốn giết sạch cả thế giới vậy.

“Ong ong, ong ong...”

Thanh kiếm truyền ý nghĩ của mình cho Thời Sênh.

“Nâng cấp? Ngươi còn có thể nâng cấp? Nâng cấp xong, ngươi có thể biến hành kim cang không?”

Thanh kiếm: “…” Nâng cấp xong vẫn là một thanh kiếm. Chủ nhân, cô nghĩ hơi nhiều rồi đấy.

Thời Sênh quyết định quay về lấy máu Giang Trạm, dù thế nào cũng phải xem thanh kiếm trâu bò này sau khi nâng cấp sẽ trâu bò đến mức nào.

...

Lúc Thời Sênh quay về, đám thiểu năng của Ma giáo đang xúm lại nướng thịt ăn.

Đám danh môn chính phái bị nhốt chung lại với nhau, mặt ai nấy đều lộ rõ sự căm hận, hận là không thể nhào ra, xé xác đám giáo chúng Ma giáo đang ngồi nướng thịt trước mặt.

Từ xa Thời Sênh đã ngửi thấy mùi thơm. Vừa mới bị sét đánh một trận, Thời Sênh cũng muốn ăn thứ gì đó để trấn áp nỗi sợ.

Bước qua đó mấy bước, cướp lấy miếng thịt tên giáo chúng vừa nướng xong đang định đưa lên miệng, nhét luôn vào miệng mình.

“Giáo chủ...” Tên đó quay đầu, liền ngã nhào xuống đất như nhìn thấy quỷ vậy.

Thời Sênh cắn thịt, mơ hồ liếc nhìn hắn. Cô vừa mới đi một lúc, mà đã khiến người khác khiếp sợ?

Thính Phong ngồi trước mặt tên giáo chúng đó, lúc nhìn thấy Thời Sênh, hắn nuốt nước bọt ừng ực, rồi ho mạnh lên một tiếng.

“Ừ hừm... Giáo chủ... Cô có kiểu tóc với kiểu trang điểm gì lạ thế?”

Vậy là vừa rồi giáo chủ vội vàng bỏ đi, là để thay y phục và kiểu tóc sao?

Thời Sênh nhìn hắn với vẻ mặt nghi ngờ.

Thính Phong chỉ lên đầu cô.

Thời Sênh đưa tay lên sờ...

Thời gian như dừng lại đúng thời khắc này.

Một lúc sau, Thời Sênh mới bỏ tay xuống, “Sao nào, có phải là cực kỳ có dáng vẻ của một giáo chủ Ma giáo không?”

Trong lòng Thời Sênh như vỡ vụn, con mẹ nó, sắp thành hippi rồi.

Dáng giáo chủ Ma giáo cái rắm.

Vừa rồi, Thời Sênh chỉ quan tâm đến thanh kiếm, hoàn toàn quên mất đầu tóc và y phục của mình.

Thính Phong lại tiếp tục ho, những giáo chúng khác cũng phụ thêm hai tiếng, nhưng bộ dạng này của giáo chủ, làm người ta chết khiếp, thực sự là không nhìn nổi.

Thời Sênh bình thản vuốt tóc xuống, không quan tâm đến y phục, dù sao cũng không phải là quá khó coi.

Lúc này giáo chúng mới thở phào nhẹ nhõm, đây mới đúng là mái tóc của Giáo chủ...

Hình ảnh đẹp quá.

Thời Sênh ăn xong miếng thịt tên giáo chúng dâng lên, mới kéo chiếc ghế ngồi đối diện đám người đang bị trói.

Chung Vị Vị được Ma giáo đặc biệt chăm sóc riêng. Cô ấy cũng không bị trói, còn được ngồi trên ghế. Thẩm Tinh Hải thì bị trói một mình, rồi bị vứt cạnh Chung Vị Vị.

“Âu lữ Vô Tranh, ngươi muống àm gì, ả úng ta ra!”

Thời Sênh tự phiên dịch lại.

“Yêu nữ Vô Tranh, ngươi muốn làm gì, thả chúng ta ra.”

Chẳng dễ dàng gì bắt được, giờ thả ra như vậy xhanwgr phải là mất mặt quá.

Thời Sênh cũng không biết mình đã hạ loại độc gì, dù sao cũng là loại mà Nguyên chủ luôn luôn mang theo bên mình, trước đây cô đã lôi đám người muốn hại chết mình ra thử độc rồi.

Người không chết, nhưng thân thể mềm nhũn, nói năng không lưu loát, có thể sử dụng nội lực, nhưng đến đứng còn không đứng nổi, thì sao có thể dùng được nội lực.

“Chúng ta chơi đấu giá đi.” Thời Sênh nhìn đám người này rồi hơi cười.

Đấu giá?

Đấu giá cái gì?

Đám người kia ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

Yêu nữ này lại định chơi trò gì nữa đây.

“Người nào ra giá cao thì được.” Thời Sênh chỉ vào vũ khí bên cạnh.

Mọi người: “...”

Khốn kiếp, đó là đồ của bọn họ, vậy mà bọn họ lại phải lấy tiền để mua đồ của mình!

Thời Sênh cho người nhặt từng món từng món lên, rồi đi một vòng trước mặt bọn họ.

Sau đó sẽ đấu giá từng món từng món một, vũ khí của đám người này đều là đồ tốt, có giá trị, lúc mới bắt đầu tất cả mọi người đều không theo.

Vốn dĩ đây là đồ của bọn họ, lấy đâu ra cái lý dùng tiền của mình để mua lại.

Kết quả là, Thời Sênh cầm thanh kiếm lên và bắt đầu tiêu hủy. Đám người này không ngăn nổi, không đấu giá thì coi như mất.

Ngoài món thứ nhất bị tiêu hủy, những món khác đều được đấu giá rất cao. Ma giáo sẽ không phải cạp đất trong một thời gian rồi.

Món cuối cùng là Lưu Tinh Kiếm, tìm được từ trên người Phó Diệc Thụy.

Lưu Tinh Kiếm là top 3 trong bảng xếp hạng vũ khí, uy lực thì không cần phải nói nhiều. Cả đám người đều đấu giá Lưu Tinh Kiếm, có thể nói là dốc hết gia sản.

Nhưng gia sản có nhiều đến đâu, cũng không thể nhiều hơn Phó Diệc Thụy. Cuối cùng thanh kiếm này vẫn quay về tay Phó Diệc Thụy.

“Mời các quý khách mang tiền đến Ma giáo nhận đồ, được rồi, mọi người về đi!”

Mọi người: “...” Về cái cục cứt ấy! Ngươi cho thuốc giải đi xem nào!

Thời Sênh vỗ nhẹ vào đầu một cái, “Ta cũng không biết thuốc giải của loại thuốc này là gì, nhưng sẽ không chết đâu, yên tâm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv