Boss Là Nữ Phụ

Chương 314: Tường vi máu (40)



Cuối cùng vẫn phải do Thời Sênh đứng ra an ủi Lương Cách.

Đợi khi mọi người ngồi xuống, Lương Cách mới nhìn rõ được khuôn mặt của Thụy Y.

Không biết cô ấy nghĩ cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên kích động, "Anh…"

"Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn làm gì nữa?" Thụy Y tỏ ra bực bội.

"Không..." Lương Cách bị Thụy Y làm cho thấy hơi xấu hổ, rút người trở về bên cạnh Thời Sênh, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về hướng Thụy Y.

"Tiểu công chúa, anh nói em nghe…" Thụy Y chuyển mắt nhìn Thời Sênh, con ngươi lập tức trở nên dịu dàng hẳn, sau đó nói liên hồi.

Thời Sênh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại vài câu.

Khắc Nhĩ không đến, nghe nói đã đi lên tiền tuyến.

"Em nói gì?" Thụy Y đột nhiên đứng phắt dậy, khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ.

Lương Cách vốn đang ngẩn ra cũng bị dọa giật mình, khuôn mặt ngơ ngác nhìn qua, nhưng đối diện cô lại là đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

"Biến đổi cô ấy."

"Tiểu công chúa, em bảo anh biến đổi một con người?" Giọng Thụy Y lại cao hơn không ít, "Hơn nữa lại là một kẻ vô cùng yếu đuối?"

Thời Sênh: "…"

Muốn biến đổi loài người thì phải uống máu của họ, cô làm không được, cô cũng không muốn Tây Ẩn đụng đến người khác, nhưng cô nàng này cứ quấn lấy cô, cô chỉ đành nghĩ đến Thụy Y.

"Vậy em đi tìm cha nuôi thôi, sau này anh lại có thể có thêm một cô em gái…"

"Không được!" Hắn không cần em gái gì hết!

Lương Cách vẫn ngơ ngác, chị Di Nại nói biến đổi, là biến đổi cô sao?

Cùng với người đàn ông trước mặt?

Cuối cùng, tuy Thụy Y không tự nguyện, nhưng vẫn đồng ý thực hiện.

Ai kêu cô ấy là Tiểu công chúa mình thương yêu nhất.

Từ đầu đến cuối Lương Cách vẫn ngơ ngác không hiểu gì, đến khi chỉ còn một mình trong một căn phòng với Thụy Y, cô mới bừng tỉnh.

Tại sao chị Di Nại không biến đổi cô?

Cô muốn chị Di Nại ra tay biến đổi cô cơ…

"À, nếu anh không muốn thì thôi vậy, để tôi đi nói với chị." Lương Cách vừa nói vừa hướng về phía bên ngoài.

Cô cũng không muốn tí nào.

Hu hu hu, chị Di Nại, chị lừa em rồi!

Thụy Y ấn mạnh cửa phòng, "Bây giờ hối hận thì đã muộn rồi!"

Hắn kéo tay Lương Cách, ấn cô vào tường, khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mặt, cổ cô đột nhiên đau nhói, tiếng nuốt văng vẳng bên tai.

Cơ thể cô mềm nhũn, Thụy Y vì muốn hút máu dễ dàng hơn, nên đành phải giữ eo cô, không cho cô trượt xuống dưới.

Cô có thể nhìn thấy một bên mặt của hắn, da mặt trơn bóng gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, nhẵn mịn như ngọc.

Tầm nhìn Lương Cách đột nhiên trở nên mơ hồ, nước mắt cũng rơi xuống.

Cô dường như có thể nghe thấy người đàn ông đó bực mình nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ, mọi thứ trước mắt hoàn toàn tối đen.

Đợi khi cô tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình cô, cô sờ lên cổ, chỗ đó rất trơn bóng, không hề có bất kỳ vết thương nào, dường như chuyện xảy ra lúc nãy chỉ là giấc mơ.

Nhưng cô biết, đó không phải là mơ.

Thời Sênh đang ở bên ngoài đợi cô.

"Thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không ổn không?"

Lương Cách ngơ ngác lắc đầu.

"Bây giờ em cũng là Huyết Tộc rồi phải không?" Cô nhìn Thời Sênh, cánh môi trắng bệch mấp máy.

"Đúng vậy, Thụy Y biến đổi cũng không thua kém gì chị, dù sao anh ấy cũng là Huyết Tộc đời thứ bảy."

"Người đàn ông đó tên là Thụy Y?" Vẻ mặt Lương Cách ngày càng ngơ ngác hơn.

"Sao vậy?" Từ nãy đến giờ cô em này hơi kỳ lạ rồi đó.

Lương Cách nhìn Thời Sênh, mở miệng, nhưng sau đó chỉ lắc đầu, cô nặn ra một nụ cười với Thời Sênh, "Cảm ơn chị."

Thời Sênh không phải là một người hay tò mò, Lương Cách đã không nói thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều, cầm lấy tay Tây Ẩn xuống lầu, "Về thôi!"

...

Quốc gia đàm phán không thành công, cuối cùng chỉ có thể đánh. Nhưng đội quân Huyết Tốc đã sớm phát triển đến một trình độ nhất định, tuy càng về sau năng lực càng kém, nhưng dù sao cũng mạnh hơn nhiều lần so với người bình thường.

Sau cùng Huyết Tộc giành được thắng lợi, Thời Sênh lại không làm gì với loài người, cũng chẳng quản lý họ. Thân ai nấy lo, Huyết Tộc quản lý Huyết Tộc, loài người quản lý loài người.

Cô chỉ ban hành vài điều cấm.

Không được tự ý giết hại con người.

Không được tự ý biến con người thành Huyết Tộc.

Khi khắp thế giới đều là Huyết Tộc, họ sở hữu sinh mệnh vĩnh cửu. Khi người bên cạnh luôn trẻ trung, mà họ thì đang dần già đi, thì những người vốn vững tin rằng loài người mới là chính đạo sẽ không thể không dao động.

Nhưng mệnh lệnh của Vua Huyết Tộc vẫn còn sừng sững ở đó, Huyết Tộc không thể tự ý biến con người thành Huyết Tộc.

Thế là chuyện con người dùng mọi cách để trở thành Huyết Tộc đã trở nên phổ biến.

Nhưng Vua Huyết Tộc sớm đã thành lập bộ phận chuyên kiểm tra những việc thế này, chỉ cần bị phát hiện thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Số lượng loài người và Huyết Tộc không thua kém nhau bao nhiêu, nhưng mức độ phát triển của Huyết Tộc lại cao hơn loài người.

Họ dùng máu nhân tạo thay thế cho máu con người, thông qua vài lần cải tạo, cuối cùng mùi vị loại máu nhân tạo này còn thơm ngon hơn hẳn máu tươi con người.

Thế là máu của loài người lập tức trở nên không còn giá trị nữa.

Với một vị vua không lo quản lý như Thời Sênh, vậy mà lại chẳng có ai dám tạo phản.

Nguyên nhân?

Cô không cần biết những người bên dưới tranh đoạt quyền lực thế nào, chỉ cần đừng động đến ngôi Vua Huyết Tộc của cô, thì ngay cả đến cái liếc mắt cũng lười cho họ.

Nhưng một khi đã động tới ngai vàng của cô, thì hãy đợi bị tiêu diệt đi!

Thế là những người bên dưới như đã thương lượng hết với nhau, dù có tranh đoạt cỡ nào đi nữa, tuyệt đối không được nhắm vào Thời Sênh.

"Sao vậy, không vui à?" Tây Ẩn nhìn thấy Thời Sênh ngồi trên giường, mặt mũi hầm hầm, anh đi qua, nâng mặt cô lên, hôn vài cái, "Những người hôm nay không phải đã bị em giáo huấn rồi sao?"

Ai ngờ được Thời Sênh xoay laptop qua: "Đứa này dám cho em điểm âm."

Tây Ẩn nhìn về phía máy tính, cô đang truy cập vào một trang văn học mạng, bên trong có một dòng bình luận mới nhất cho điểm âm đỏ lè.

"Ai kêu em đào hố nhưng không chịu lấp?" Tây Ẩn lắc đầu xách laptop qua, "Em viết đến đâu rồi?"

"Đến đoạn nữ chính nhảy vực."

Khóe miệng Tây Ẩn co rút, hình như cô rất thích viết cảnh nữ chính nhảy vực.

Tây Ẩn mở file ra một cách thuần thục, nhìn lướt qua đoạn văn phía trên, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím.

"Có một ông chồng biết viết văn thật là tốt mà!" Không còn sợ đào hố không ai lấp nữa.

Đến khi đăng chương mới nhất lên, Tây Ẩn đóng laptop lại, xoay đầu nhìn Thời Sênh đang chống cằm, "Có phải chúng ta nên vận động chút không nhỉ?"

"Lưu manh." Thời Sênh nằm ngã người về sau, "Tiểu yêu tinh đến đây đại chiến 300 hiệp nào."

Tây Ẩn cười, nhào người qua, sao hắn lại thích cô đến thế cơ chứ!

Lúc này một trang văn học mạng cũng đang bùng nổ.

Cảnh Tháng Ba: Đại Đại cuối cùng cũng update rồi, tung hoa tung hoa.

Đêm nay là đêm nào: Đại Đại lấp hố rồi kìa! Kinh khủng!

Thật chỉ muốn có hai người: Chỉ có mình tôi phát hiện được rằng sau khi Đại Đại bỏ hố, thì văn phong của phần lấp hố khác hẳn lúc đầu sao?

Một kẻ tham ô: Lầu trên vừa nhìn đã biết là người mới, lầu dưới phổ cập tý kiến thức cho lầu trên nào.

Đại thần phổ cập: Nhìn tôi nè nhìn tôi nè, tiểu thiên sứ mới nhảy hố nhìn tôi nè, Đại Đại là người cực kỳ nổi tiếng với việc chuyên đào hố mà không lấp. Nhưng Đại Đại có một nam thần cực kỳ tốt, mỗi khi Đại Đại bỏ cuộc, nam thần sẽ giúp Đại Đại lấp hố, aaaaaa, tôi cũng muốn có một nam thần dịu dàng chu đáo như vậy!!!!

Thiên Kim Cầu: Đại Đại rãnh rỗi là lại đi khoe nam thần, đẹp trai đến mức khiến tôi chảy máu mũi, lại còn viết văn hay nữa chứ. Muốn có một nam thần như vậy +1

Ngọc đoàn đoàn: Muốn có một nam thần như vậy +2

Thanh Thời Lương Dạ: Muốn có một nam thần như vậy +3

Mộ Vũ Tiêu Tiêu:...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv