Đỗ Tuyệt nhìn Tây Ẩn ánh mắt chờ đợi.
Tây Ẩn không có bất cứ biểu hiện gì, dường như chấp nhận lời của cô.
Đỗ Tuyệt: "..." Cái thế giới này là ảo tưởng sao?
Nhẫn nhịn sự nghi hoặc trong lòng, sai người mang thi thể trong phòng ra ngoài, hai người đi theo Đỗ Tuyệt tiến về trước kiểm tra thi thể.
"Đội trưởng... nguyên nhân là do mất máu quá nhiều, trên cổ có vết cắn."
Người lên tiếng đó lật cổ áo ra, trên cổ đúng là có vết cắn, nhưng đã bị đen lại, rõ ràng là đã bị cắn được một khoảng thời gian.
"Bị cắn bao lâu rồi."
Người đó lại cúi đầu kiểm tra, thận trọng trả lời, "khoảng 18 giờ."
Đỗ Tuyệt dường như thấy hơi kỳ lạ, cho người mang thêm vài đạo cụ đến, rồi mân mê trên thi thể một lúc, "Chỉ có thể tạm thời trấn áp, trong 4 giờ phải đưa về tổng bộ."
"Vâng."
Mấy người nhanh chóng bọc thi thể lại rồi đem đi.
Đỗ Tuyệt nhìn Thời Sênh, chắp tay và nói với Tây Ẩn: "Tây Ẩn đại nhân, đây đã là vụ thứ 3 trong tháng, đều là bị cắn rồi bị cho uống máu, không biết Tây Ẩn đại nhận có suy nghĩ gì không?"
Ma cà rồng cho loài người uống máu, có người sẽ trở thành ma cà rồng cấp thấp, có người sẽ chết.
"Câu hỏi này rất thú vị." Thời Sênh cười chế nhạo, "Anh đang nghi ngờ tôi hay nghi ngờ anh ấy."
Đỗ Tuyệt nhìn Thời Sênh với ánh mắt căm phẫn, lần trước cô ta giết hại bao nhiêu người mà vẫn chưa bắt được cô ta, lần này cô ta còn bám vào Tây Ẩn.
Nhưng cuối cùng hắn không thể không cúi đầu, "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi Tây Ẩn đại nhân có manh mối gì không?"
Thời Sênh muốn chửi Đỗ Tuyệt, nhưng bị Tây Ẩn ngăn lại, rồi kéo vào trong lòng, để mặt cô áp vào lồng ngực của mình.
"Ngoại ô Thành Bắc."
Giọng nói vừa dứt, hai người trước mặt liên biến mất.
Người bên ngoài lập tức xông vào, "Tổ trưởng, hắn là ai?"
Bọn họ chưa từng thấy thái độ của đội trưởng lại khiêm nhường như vậy với ai bao giờ.
Đỗ Tuyệt không trả lời, ngược lại còn cảnh cáo bọn họ, "Sau này mà gặp phải hắn thì hãy tránh xa, hiểu chưa?"
"Vậy còn cô gái Di Nại kia xử lý thế nào?"
Đỗ Tuyệt trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng: "Bỏ đi, chọn mục tiêu khác."
Có người không phục, "Nhưng cô ta đã giết bao nhiêu người của chúng ta."
Ánh măt ác liệt của Đỗ Tuyệt quét qua, người kia lập tức cúi đầu.
"Người đàn ông kia không phải là người chúng ta có thể động vào." Ánh mắt Đỗ Tuyệt đầy vẻ u ám, "Chí ít là không phải bây giờ."
Rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ tìm ra cách đối phó với Tây Ẩn.
Gương mặt mấy người kia đều ngơ ngác không hiểu, trong lòng thì càng thấy kỳ lạ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi.
"Cử người đi ngoại ô Thành Bắc điều tra."
"Vâng."
...
Thời Sênh bị Tây Ẩn đưa đi, đáp xuống một nơi không có ai trong trường học.
Thời Sênh vẫn nằm trong lòng Tây Ẩn, cơ thể hắn hình như lạnh hơn cơ thể cô một chút.
"Bỏ ra." Tây Ẩn kéo tay Thời Sênh.
Thời Sênh không chịu, càng ôm chặt hơn.
Tây Ẩn: "..."
Hắn cố gắng kéo mấy lần, nhưng đều không kéo ra được, hắn đành bỏ cuộc, ngữ khí lại có chút chế giễu: "Cô thích ôm đàn ông như vậy sao?"
Người phụ nữ này không biết có bao nhiêu đàn ông rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Tây Ẩn liền cảm thấy hơi bức bối.
"Em chỉ thích ôm anh thôi."
Ánh mắt Tây Ẩn càng lộ rõ sự chế giễu, "Câu nói này cô nói với bao nhiêu người rồi?"
"Hứ." Thời Sênh ngẩng đầu, "Anh đang ghen đấy à?"
Tây Ẩn: "..." Ghen cái con khỉ.
Vừa rồi hắn không ghen.
Tuyệt đối không phải!
Tây Ẩn đột nhiên thô lỗ kéo tay Thời Sênh ra, thần sắc u ám, trầm mặc nhấc chân bước đi.
Thời Sênh mỉm cười chạy theo, rồi chân thành giải thích: "Em chỉ nói như vậy với một mình anh, thật đấy, em thề."
Tốc độ của Tây Ẩn không giảm.
"Đừng đi nhanh như vậy." Thời Sênh gần như phải chạy mới có thể theo kịp, "Anh phải tin rằng em thật lòng với anh, không phải ai cũng lọt vào mắt em."
Thật lòng...
Làm quái gì có cái gì thật lòng.
Nếu như hắn xấu xí, liệu cô có còn đến gần hắn nữa không?
Thái độ của Tây Ẩn đối với Thời Sênh vẫn còn ác ý như ban đầu, Thời Sênh vẫn khăng khăng đuổi theo hắn.
Một thời gian sau, người của Đồng minh Huyết Liệp bất cứ lúc nào cũng xuất hiện xung quanh họ, có lẽ là giám sát họ.
Liên quan đến người chết đó, Đồng minh Huyết Liệp cũng không biết dùng thủ đoạn gì, mà người nhà hắn hoàn toàn không lên tiếng.
Chuyện nhân loại bị cắn không có manh mối, người của Đồng minh Huyết Liệp vấn đang gấp rút điều tra.
Bên phía nam nữ chính dường như rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh, tình cảm giữa Tư Không Táp và nữ chính có vẻ rất thuận lợi.
Lúc nào Thời Sênh nhìn thấy họ cũng thấy họ tình tứ với nhau.
Đương nhiên, vẫn có thể nhìn thấy nam chính đứng ở đằng xa, gương mặt cực khó chịu xem hai người họ tình cảm.
Cô và nữ chính không học cùng lớp, chỉ cần không cố ý, bọn họ thực ra cũng chẳng thể đụng nhau.
Gần đây Thời Sênh bận rộn chuyện Tây Ẩn, để tránh phiền phức, cô cứ nhìn thấy nữ chính là đi đường vòng.
...
Ban đêm Tây Ẩn tỉnh dậy, nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa.
Hắn chau mày, đang đêm mà cô ấy làm gì vậy chứ.
Hắn vén chăn rồi ra khỏi giường, đi đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Hơi thở của cô rất nồng nặc.
Tây Ẩn kéo cửa bước ra, cả dãy hành lang đều có hơi thở của cô, phòng ngủ của cô đã mở toang.
Hơi thở là từ tầng dưới truyền đến.
Tây Ẩn tìm ở tầng dưới, đèn phòng khách không bật, có thể nhìn thấy bóng người đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Tây Ẩn tim đập thình thịch, lần trước cô ta đi ăn cũng đã gần hai tháng rồi.
"Tây Ẩn?"
"Ừ." Tây Ẩn nhẹ nhàng lên tiếng, đi vòng về phía chiếc sô pha, tiến đến gần chỗ cô.
"Em đói lắm." Thời Sênh từ chiếc ghế sô pha ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, ánh mắt lóe lên tia sáng xanh yếu ớt.
Từ sau khi uống cốc đồ uống mà Tây Ẩn đưa, cô không cảm thấy đói nữa.
Nhưng hôm nay cảm giác đói lại kéo đến, hơn nữa còn hơn rất nhiều so với trước.
Tây Ẩn im lặng vén cổ áo, rồi ghé sát miệng Thời Sênh, "Uống đi."
Thời Sênh há miệng muốn cắn, nhưng không được.
Cô rụt người về sau, "Thứ lần trước..."
"Muộn quá rồi, không lấy được." Tây Ẩn ngắt lời cô, im lặng một lúc rồi nói tiếp, "Uống nhiều sẽ không tốt."
Lần trước chỉ là hắn muốn thăm dò cô.
Thật không ngờ cô lại uống thật.
Bây giờ cô ấy và mình có quan hệ, hắn đương nhiên không muốn cô uống thứ đó nữa.
"Em vẫn nhịn được." Hút máu gì chứ, không thể chấp nhận được.
"Anh về phòng đi." Thời Sênh thu người trên chiếc sô pha.
Tây Ẩn không hiểu lúc này cô còn ngại cái gì, đến chuyện đó còn dám làm, hút máu thôi mà, làm mình làm mẩy cái gì chứ.
Thôi bỏ đi, cô ta không hút là chuyện của cô ta.
Tây Ẩn thu tay lại, quay người đi lên tầng.
Phòng khách nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Thời Sênh cuộn người trên sô pha, mẹ kiếp thiết lập cái kiểu chó gì đây.
Đói quá!
Đói quá!
Thời Sênh cảm nhận bụng mình đang co thắt lại, trong lòng chỉ còn chừa lại mỗi máu.
Mùi vị thơm quá.
Từ bên ngoài bay vào.
Muốn uống...
Thời Sênh từ sô pha đứng dậy, đi ra phía ngoài cửa.
Đúng lúc cô chuẩn bị mở cửa, đột nhiên bị người từ phía sau kéo lại, cô bị ép quay người lại, rồi đè vào cửa.
"Cô thà giày vò bản thân chứ không chịu hút máu của tôi, hả?" Giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai, khiến lý trí sắp mất khống chế của cô lại quay trở lại.
Cô lắc lắc đầu, trả lời một cách yếu ớt: "Tôi không thích máu."
Uống thứ đồ đó vào... cô không chịu được.
"Hừ..."
Làm gì có ma cà rồng không hút máu.
"Cho cô thêm một cơ hội nữa, cô thật không muốn hút?" Tây Ẩn đưa tay đến khóe môi Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu đi.
Có đánh chết cô, cô cũng không hút.