Thế nhưng Thương Lan lại thản nhiên gật đầu với cô, cứ như không quen cô vậy.
Không phải chứ!
Dung mạo của thân thể cô dùng ở trần gian Với dung mạo bây giờ không khác nhau nhiều lắm, tên cũng tương đồng, dù Thương Lan có là một tên ngốc cũng phải đoán ra được mới đúng chứ.
Hắn làm cái vẻ mặt “Ta không quen biết cô, chỉ lễ phép chào hỏi cô thôi” là ý gì hả?
Đột nhiên bản cô nương có chút không hiểu mô típ kịch bản này rồi.
“Thượng thần Thanh Hoan, mời ngồi.” Hai tiểu đồng xuất hiện trước mặt Thời Sênh, cung kính mời cô.
Bên cạnh Vương mẫu vẫn còn một chỗ trống, tiểu đồng dẫn cô đến chính là vị trí đó.
Thần giới có thêm cô là tổng cộng có bốn vị thượng thần, còn có hai vị nữa không ở đây, chắc không phải đang bế quan thì là đang không có mặt ở thần giới.
Ngọc đế và Vương mẫu không phải là thượng thần, thế nên lúc đối diện với thượng thần, bọn họ mới phải cẩn thận từng ly từng tí một.
Thượng thần không có quyền lực, nhưng có thực lực.
Ngọc đế và Vương mẫu không có thực lực, nhưng có quyền lực.
Dạng như hai bên kiềm chế lẫn nhau vậy.
“Chúc mừng Thượng thần Thanh Hoan.” Ngọc để lên tiếng trước tiên.
“Phải vậy thôi.” Nguyên chủ nỗ lực bao nhiêu lâu như thế, chức vị thượng thần này là lẽ đương nhiên, cho nên Thời Sênh mới không xấu hổ mà đáp lại.
Ngọc để lập tức lúng túng.
Ngài nói như thế thì bảo ta biết nói tiếp thế nào đây?
Vương mẫu cười phá vỡ sự im lặng, “Thượng thần Thanh Hoan vẫn tinh nghịch y như hồi nhỏ.”
“Đúng thế, lúc đó ngài vẫn còn nhỏ xíu...” Ngọc để thuận theo Vương mẫu tiếp lời, “Hôm nay ngài đã là thượng thần rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
"Ba vạn tuổi mà thôi, bể quan mấy lần là qua rồi, có cái gì mà nhanh chứ.” Thời Sênh tiếp tục vênh váo.
Ngọc đế: “...” Thật không có cách nào nói chuyện được.
Vương mẫu: “...” Đây là khoe khoang ngài ấy mới ba vạn tuổi đã phi thăng lên thành thượng thần sao.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là không có cách nào nói chuyện được.
Vậy thì đi thẳng vào vấn đề chính đi!
Nghi lễ cứ thế chiếu theo quy trình mà làm, phức tạp vặt vãnh, trừ mấy người bên dưới thảo luận vui vẻ, trừ Thương Lan bên trên không biết đang nghĩ gì ra, mấy người khác đều vô cùng khó xử.
Vị thượng thần này khó chiều quá.
Nói chuyện với ngài ấy mấy câu, thật sự có thể tức chết người được.
Không dễ gì mới đợi được đến lúc nghi lễ kết thúc, Ngọc đề và Vương mâu lập tức tránh đi.
Hoàn toàn không muốn nói chuyện giao lưu tình cảm với vị thượng thần này chút nào.
Mấy kẻ gan to một chút tiến lên nói chuyện, kết quả là nói được hai câu liền bị nghẹn đến không thôt ra lời được nữa.
Ngươi chúc mừng ngài ấy, ngài ấy lại thẳng thắn nhận luôn, còn không quên khoe khoang thêm.
Ngươi hỏi ngài ấy hạ giới có vui không? Ngàiấy bảo ngươi tự đi mà thử.
Cả những người bình thường hay nói chuyện cũng lúng túng, rất ít người có thể nói chuyện với ngàiây quá năm câu.
“Thượng thần Thương Lan, xin lỗi nhé, ban nãy bỏ lỡ mất một chút, nghi lễ kết thúc rồi sao?” Một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ từ ngoài điện đi vào, đi thẳng đến chỗ Thương Lan, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Ủ.” Thương Lan khẽ gật đầu, “Về thôi!”
Mặt thiếu nữáo đỏ đầy vẻ tiếc nuối, cô ta vẫn muốn nhìn thấy vị thượng thần Thanh Hoan xấu đến nỗi không dám gặp ai trong truyền thuyết kia xem có phải thật sự xấu đến mức không dám gặp người hay không.
“Nguyệt Dao nha đầu này không biết là có vận khí gì, lại có thể lọt vào mắt thượng thần Thương Lan.”
“Sao thượng thần Thương Lan lại nhìn trúng cô ta chứ, cần dáng không có dáng, cần dung mạo không có dung mạo, sao Nguyệt Dao lại may mắn thế chứ!”
“Ngọc đế cũng vậy, mấy lần trước sơ suất lớn như thê lại đều không cách chức cô ta.”
“Ai bảo cô ta may mắn như thế chứ...”
Thời Sênh thuận theo phía mấy tiên nữ đang thảo luận kia mà nhìn sang.
Thiếu nữáo đỏ hoạt bát lanh lợi đi bên cạnh Thương Lan, một đỏ một trắng chầm chậm từ phía trước đi đến.
Thời Sênh nghe thêm một lúc nữa mới có thể hiếu ra đại khái.
Thương Lan cẩu huyết mất trí nhớ rồi.
Thế nhưng hắn lại nhớ NguyệtDao, mà lại có sự khác biệt với hồi ức thật sự, sau khi quay về thần giới, nhân vật thượng thần Thương Lan trước nay khó gần lại cho phép Nguyệt Dao xuất hiện bên cạnh hắn.
Thời Sênh đỡ trán, tác giả đại nhân, ngài làm thế này là gợi đòn lắm đó, có biết không?
Như thế này mà cũng có thể khiến cho nam nữ chính ở bên nhau, đúng là quá đủ rồi!
Vừa rồi lúc Nguyệt Dao bước vào, không nhìn thấy Thời Sênh đang bị chắn mất, lúc này đi ra lại vừa hay có thể nhìn thây cô.
Nguyệt Dao nhìn thấy Thời Sênh, trong chốc lát liên ngân ra.
“Là Cô.”
Cô ta đã nghĩ cái tên Thanh Hoan này rất quen tai mà, hoá ra là Thanh Hoan thượng quân từng bị thần giới đồn đại là xấu đến mức không dám gặp người.
Cô ta cũng vì tin đồn này mới không nghĩ đền Thanh Hoan thượng quân.
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, vô số ánh mắt hướng về phía ba người, trên mặt chỉ còn thiếu nước viết mấy chữ “Có tin hot, mau lại đây xem đi” thôi.
Nguyệt Dao càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc đó cô ấy nhắm vào mình như vậy, có phải là đã sớm biết được thân phận của cô ta rồi không?
“Lúc đó cô cố ý đúng không hả?” Nguyệt Dao là một người tính tình kích động, nghĩ đến cái gì liền nói luôn ra khỏi miệng.
“C, Nguyệt Dao này quen biết với thượng thần Thanh Hoan sao?” Mấy bà tám xung quanh xôn xao hắn lên.
“Hẳn là không quen chứ? Thượng thần Thanh Hoan đến cung Thanh Linh cũng không chịu ra, sao có thể quen biết với Nguyệt Dao được.”
Một đám người đợi xem kịch, ở đây khẳng định có vấn đề.
Khoé miệng Thời Sênh cong lên, cái kẻ ngu đần này, không có nam chính giúp cô, cho dù là thân phận nữ chính cũng không cứu được trí thông minh của cô đâu.
“Lúc đó ta làm gì ngươi?”
Lời bàn luận bốn phía khiến cho Nguyệt Dao bình tĩnh hơn, thế nhưng lời đã nói ra rồi làm sao có thể thu lại được.
“Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.” Nguyệt Dao nén giọng nói.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?” Âm lượng của Thời Sênh đột nhiên nâng cao, “Dựa vào cái gì mà muốn ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Sắc mặt Nguyệt Dao thoáng lóe lên vẻ hoảng loạn, sao cô gái này lại đáng hận như vậy chứ.
“Thượng thần Thương Lan.” Nguyệt Dao đột nhiên nấp ra phía sau Thương Lan.
Thời Sênh như nghe thấy có tiếng nói vang lên trong đầu.
Chúc mừng nữ chính đạt được kỹ năng bạch liên hoa.
Thời Sênh có chút buồn bực nhìn Thương Lan, nam chính đại nhân, ngươi phải tuyệt đối vững vàng nhé, nếu như ngươi cũng gây sự vô lý như cô ta thì bản cô nương không chắc mình có đại khai sát giới hay không đâu.
Hiển nhiên là nam chính không nghe thấy nội tâm đang kêu gào của Thời Sênh, trực tiếp bảo vệ cho Nguyệt Dao ở đằng sau, “Nguyệt Dao chỉ muốn nói mấy câu với cô, việc gì cô phải gây khó dễ như thế.”
Thời Sênh chế nhạo, “Cô ta muốn nói chuyện với ta, nói với ta cái gì? Nói lúc đó cô ta nối sai dây tơ hồng không phải là cố ý sao? Hại ta suýt chút nữa lịch kiếp thất bại cũng không phải là cố ý sao?”
“Không phải cô cũng không lịch kiếp thất bại hay sao?” Nguyệt Dao không phục ló đầu ra ngoài.
“Không lịch kiếp thất bại cũng là lỗi của ta ā?”
Cô không ăn cơm bị đói chết còn trách cơm nhà người ta không chín à?
Nữ chính đại nhân cô có cái ý nghĩ như này là rất nguy hiểm!
Sắc mặt Nguyệt Dao trắng bệch, “Ta không có ý này.”
“Ta vẫn còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự mình dâng lên đến tận cửa, hôm nay chúng ta sẽ tính cho bằng hết.”
Lúc này Nguyệt Dao mới thật sự sợ hãi, đáy lòng hối hận về sự kích động ban nãy.
Thương Lan tuy rằng mất đi trí nhớ thế nhưng chỉ số thông minh thì vẫn còn, nhìn Nguyệt Dao ngược lại thấy có chút không thích hợp, “Nguyệt Dao, có chuyện gì thế?”
“Ta...” Bản thân cô ta cũng không biết vì sao dây tơ hồng của thượng thần Thanh Hoan lại bị cô ta kéo vào Với Thương Lan nữa.
Thời Sênh cười lạnh, “Ngươi nói không rõ ràng, ta sẽ nói giúp ngươi. Thân làm Nguyệt lão, chưởng quản nhân duyên tam giới, thế nhưng ngươi lại không hề cẩn thận, uống rượu làm hỏng chuyện. Bởi vì sai lầm này mà ta suýt nữa không thểphi thăng!”