Boss Là Nữ Phụ

Chương 1974: Chúa tể của tinh tế (20)



“Chủ nhân, đã phá giải xong.” Âm thanh giòn tan của Thần Hành vang lên khiến Linh cả kinh. Vô số số liệu tràn vào trong bộ não của nó, Linh gần như bị cả đống số liệu bao phủ.

Nó cho rằng chỉ có mình đang kéo dài thời gian, nhưng không ngờ cô ta cũng đang kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian cho trí thông minh nhân tạo kia...

Thời Sênh rút thiết kiếm ra. thân ảnh của Thần Hành lập tức biến mất trên màn hình. Màn hình liền trở nên hỗn loạn, đủ mọi loại mã code nhảy lên.

Cô nhấc chân ra ngoài, âm thanh chậm rãi vang lên, “Nói đến cùng thì mi cũng chỉ là một trí thông minh nhân tạo, có Internet thì mi muốn làm mưa làm gió gì cũng được, nhưng không có internet thì mi còn chẳng bằng cái rắm.”

Cô giơ tay vẫy vẫy vào trong không khí.

“Cô tưởng rằng thế này là xong ư?” Âm thanh của Linh đứt quãng nhưng vẫn rất chói tai, “Cô tưởng rằng thế này là xong à?”

Thời Sênh xoay người đứng nơi ngưỡng cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, giọng nói đầy khí phách: “Đương nhiên không phải kết thúc, ta đã từng gặp Linh rồi, là một đầu não công chính liêm minh luôn suy nghĩ cho nhân loại chứ không phải thứ đồ chẳng ra sao như mi bây giờ.”

“Ta chính là đầu não!” Linh hét lên.

“Ừ ừ ừ, mi là đầu não.” Thời Sênh phất tay chẳng thèm để ý, thuận tay đóng cửa lại, “Vậy mi cứ chậm rãi làm đầu não của mi đi.”

Thiểu năng trí tuệ.

“Đi.” Thời Sênh kéo Phượng Từ chạy ra ngoài. Thần Hành nhảy ra từ trong hư không cũng chạy theo, âm thanh leng keng leng keng vang vọng trong bóng tối.

Bọn họ rời khỏi hầm ngầm. Trảm Long Vệ đã tới, đang nôn nóng chờ đợi, thấy Thời Sênh ra thì lập tức xúm lại.

“Gia chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hoàn thành.”

“Người tới đủ chưa?” Thời Sênh vừa lấy tàu Vô Cực ra vừa hỏi.

Tàu Vô Cực đè sụp không ít kiến trúc, âm thanh sụp đổ ầm ầm vang lên bên tai không dứt.

Trảm Long Vệ đưa mắt nhìn những người quen thuộc đứng bên cạnh mình.

“Quan chấp hành chưa tới.”

...

Thập Phương vẫn đang bị nhốt ở bên trong, tấn công bên ngoài quá dữ dội nên anh ta không thể xông ra được.

“Thực xin lỗi Quan chấp hành, đều tại tôi liên lụy tới anh.” Đầu bếp cầm vũ khí, lưng dựa lưng với Thập Phương, nói lời xin lỗi với vẻ vô cùng áy náy.

Sắc mặt Thập Phương lạnh lùng: “Ít nói lời vô nghĩa thôi, gia chủ còn đang chờ chúng ta.”

Đầu bếp ngó ra bên ngoài nhìn một cái. Vừa lúc một viên đạn ánh sáng bắn tới, hắn vội vã rụt cổ lại, “Chúng ta... thật sự có thể xông ra được sao?”

Hiện tại chỉ còn lại mười lăm phút là tới giờ hẹn mà gia chủ đề ra.

Thập Phương không ngờ hôm nay binh lực lại dồn hết về phía mình, còn phải dẫn theo một đứa con chồng trước nữa. Nếu chỉ có một mình anh ta thì không khó để lao ra, nhưng tên đầu bếp này thì không được.

Hắn không thông qua tuyển chọn để đi lên nên vẫn chưa đủ năng lực để chiến đấu.

Biện pháp tốt nhất là bỏ rơi hắn, một mình rời đi, nhưng anh ta là quan chấp hành của Trảm Long Vệ, sao có thể bỏ lại thuộc hạ của mình mà đi chứ.

Thập Phương đập bộp lên đầu hắn: “Tỉnh táo một chút, cậu quên mất những lời tuyên thệ khi vào Trảm Long Vệ rồi sao?”

Đầu bếp bị đánh tới ngu người, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không đến thời khắc cuối cùng thì quyết không buông tay.”

Đúng thế, không tới thời khắc cuối cùng thì quyết không buông tay.

Vẻ mặt của đầu bếp càng lúc càng thêm kiên định.

Thập Phương yên tâm hơn, nói phương án phá vây với hắn: “Chút nữa tôi sẽ hấp dẫn hỏa lực, cậu nhân cơ hội chạy ra trước.”

Đầu bếp trợn trừng mắt: “Vậy ngài thì sao?”

“Tôi có biện pháp thoát hiểm của tôi, cậu tự bảo vệ mình cho tốt là được, đừng có kéo chân sau của tôi.”

Đầu bếp chép chép miệng, cuối cùng đáp rất kiên định, “Vâng!”

Thập Phương dùng tay ra hiệu cho đầu bếp, thầm chỉ con đường mà một lát nữa hắn sẽ phải băng qua, đầu bếp nghe hiểu, sau đó anh ta khom lưng đi sang bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho đầu bếp hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Đầu bếp xiết chặt vũ khí trong tay, gật đầu.

Thập Phương lập tức tấn công ra phía bên ngoài. Hỏa lực dần tập trung về phía anh ta, đầu bếp rời đi từ phía bên kia, trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua. Vô số ánh lửa bao bọc lấy Thập Phương, trong lòng đầu bếp vô cùng lo lắng nhưng ánh sáng trước mắt đã tối sầm, thân ảnh của Thập Phương cũng biến mất trước mặt hắn.

Đầu bếp chật vật chạy tới nơi tập hợp. Trảm Long Vệ tiến lên đỡ hắn, “Quan chấp hành đâu rồi?”

Đầu bếp chỉ ra phía sau.

Trảm Long Vệ nhìn ra phía sau, sau lưng rỗng tuếch, chẳng có ai.

“Quan chấp hành ở đâu rồi?”

“Nói đi chứ!”

Hốc mắt đầu bếp đỏ lên: “Tôi... Quan chấp hành...”

Trảm Long Vệ túm chặt tay đầu bếp: “Nói cho rõ ràng xem nào, Quan chấp hành xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thập Phương vẫn chưa về sao?” Thời Sênh đứng trước cửa khoang ra vào của tàu Vô Cực, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Sao lại thế này?”

Trảm Long Vệ đang kích động lập tức im phăng phắc. Đầu bếp nức nở kể lại chuyện xảy ra trước đó.

Thời Sênh nhìn về phía phương xa, một lát sau liền quay đi: “Không đợi nữa, rời khỏi đây đi.”

“Gia chủ!”

“Gia chủ, Quan chấp hành...”

Thời Sênh nhìn bọn họ bằng ánh mắt bình tĩnh. Đám Trảm Long Vệ có ý đồ kéo dài thời gian không dám nói gì nữa, lập tức kéo đầu bếp lên tàu. Tàu Vô Cực khởi động, thong thả rời khỏi mặt đất.

Tàu Vô Cực lên cao, cảnh sắc bên dưới dần thu nhỏ lại. Trảm Long Vệ đều đứng ở khoang trước nhìn xuống, bên dưới thỉnh thoảng có ánh sáng nhoáng lên, Quan chấp hành của bọn họ vẫn còn đang ở đó.

Nhưng đúng lúc này, mọi ánh sáng đều đột nhiên tắt ngúm, không chỉ có ánh sáng của đạn pháo mà còn cả ánh đèn, tất cả đều biến mất, dường như cả tinh cầu đều rơi vào trạng thái mất điện.

Đùng đoàng...

Tàu Vô Cực nảy lên, Trảm Long Vệ không phòng bị gì nên có người ngã văng ra ngoài, trên khoang lâm vào tình trạng hỗn loạn. Chờ đến khi tàu Vô Cực vững vàng trở lại thì cảnh sắc bên ngoài đã biến thành vũ trụ rồi.

Mà ở nơi xa xa, một tinh cầu đã nổ tung thành bụi khói, biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.

Trảm Long Vệ đều nhìn bằng ánh mắt khiếp sợ.

“Quan chấp hành...”

“Rầm!” Một Trảm Long Vệ nện nắm đấm lên vách khoang tàu, vẻ mặt đầy bi thống.

“Đều là lỗi tại tôi. Nếu không phải tôi giao hắn cho Quan chấp hành, có lẽ Quan chấp hành đã không...”

“Đừng có nói bậy, Quan chấp hành sẽ không gặp chuyện gì hết.” Có người ngắt lời hắn.

Nhưng mà bọn họ đều biết rõ trong lòng, có lẽ cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

Đầu bếp nhìn ra bên ngoài khoang tàu, vẻ mặt tái nhợt. Rõ ràng Quan chấp hành nói là có cách, nhưng mà...

Vì Thập Phương không quay về nên không khí trong nhóm Trảm Long Vệ có hơi trầm xuống. Thần Hành vòng tới vòng lui xung quanh bọn họ, âm thanh leng keng không ngớt khiến họ thấy cực kỳ phiền lòng.

“Thần Hành, nhóc đừng đi loạn lên nữa có được không?” Một Trảm Long Vệ không chịu nổi, phát điên lên với Thần Hành.

Thần Hành chớp mắt vô tội: “Các anh làm sao thế hả?”

“Làm sao ư? Quan chấp hành không trở về, chẳng lẽ nhóc không thấy thương tâm à? Trong đáy lòng họ đã sắp nổ tung rồi, không dám phát giận với Thời Sênh nên giờ Thần Hành phải hứng chịu.

Ngày thường Thần Hành rất thân thiết với Thập Phương, còn treo trên đùi anh ta cả ngày. Lúc này rất có thể Thập Phương đã... vậy mà cô nhóc còn bày ra cái vẻ như thế này, sao đám Trảm Long Vệ có thể dễ chịu cho được.

Thần Hành bị quát lên hai lần thì miệng nhỏ nhệch xuống, xoay người đi nói thầm, “Không về thì không về thôi, chứ có phải mãi không về đâu, các người hung dữ cái quái gì chứ, không thèm chơi với các người nữa.”

“Khoan đã.” Một Trảm Long Vệ giữ chặt lấy Thần Hành.

“Làm gì thế, thả tôi ra.” Thần Hành ra sức giãy giụa.

Trảm Long Vệ vẫn không chịu buông tay, mạnh mẽ ép cô nhóc nhìn thẳng vào mình, “Vừa rồi nhóc nói gì?”

“Thả tôi ra.” Thần Hành tức giận hét lên.

“Câu trước đó.”

Thần Hành thấy vẻ mặt của Trảm Long Vệ có điểm không ổn thì hơi trầm tư một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ các anh nghĩ là Thập Phương đã chết rồi ấy hả?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv