Boss Là Nữ Phụ

Chương 1944: Sinh tồn trên sa mạc (22)



“Ảnh Tế, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?” Thời Sênh ngồi xổm bên cạnh hắn, hỏi thẳng: “Tại sao đưa cậu ta đi rồi lại đón về?”

Đầu ngón tay Ảnh Tế cuộn lại thành nắm đấm, “Cậu ta khóc lóc khiến anh phát mệt.”

“Khóc lóc khiến anh phát mệt? Giữa hai người...” Giọng Thời Sênh tắt lịm, “Ý anh là, khi cậu ta không có ở bên cạnh anh cũng có thể cảm nhận được cậu ta đang làm gì sao?”

“Kỳ lạ lắm đúng không?” Ảnh Tế đứng dậy, chắp tay sau lưng, “Anh cũng thấy rất kỳ lạ. Bây giờ tâm trạng của cậu ta có thể ảnh hưởng đến anh. Em nói xem, liệu cậu ta có thể thay thế anh hoàn toàn được không?”

Thời Sênh trầm ngâm giây lát, hỏi một câu hỏi chẳng liên quan mấy, “Lúc đầu rốt cuộc là anh đã chế tạo nên cơ thể cậu ta bằng vật liệu gì vậy?”

Ảnh Tế đưa Thời Sênh đi xem loại vật chất hắn đã dùng để tạo nên cơ thể Ảnh Sinh, chỉ còn lại một phần rất ít, được hắn chất vào một góc phòng thí nghiệm.

Loại vật chất này được đào từ dưới đất lên, trước đây chưa từng xuất hiện. Hắn phát hiện ra loại vật chất này có độ bền với nhiệt và lạnh, chịu nóng và lạnh đều tốt hơn các loại vật chất khác mà hắn biết.

Thời Sênh lật tìm chỗ vật chất còn lại. Cô chưa nhìn thấy thứ đồ chơi này bao giờ, nhưng bề ngoài có vẻ không có vấn đề gì, vậy thì vấn đề chỉ có thể bắt nguồn từ chính Ảnh Sinh.

Bản thân Ảnh Sinh đã mang theo một phần “linh hồn” của hắn. Ban đầu khi viết code lập trình tạo ra Ảnh Sinh sẽ hắn nhập thêm vào cho Ảnh Sinh thứ gì đó, khiến cho Ảnh Sinh bây giờ có thể tự nâng cấp. Đương nhiên cũng có khả năng là hai tên thiểu năng ở bên ngoài kia đã làm gì đó.

Nếu thực sự cứ tiếp tục để Ảnh Sinh như vậy nữa, thì rất có khả năng sẽ giống như Ảnh Tế nói, hắn sẽ thay thế Ảnh Tế.

Đau đầu.

Nên đi giết chết tên Ảnh Sinh kia thì nhanh hơn.

...

Ý thức tự chủ của Ảnh Sinh càng ngày càng mạnh. Điều may mắn duy nhất là, hắn không có ý đồ gì khác. Nhưng điều đau lòng là, hắn ngày càng có vẻ thích Thời Sênh.

Ảnh Tế có thể bị Ảnh Sinh ảnh hưởng, vậy thì Ảnh Sinh cũng chắc chắn sẽ bị Ảnh Tế ảnh hưởng. Bản năng của Ảnh Tế là muốn gần gũi Thời Sênh, cho dù trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hành vi không thể khống chế được. Giống như ban đầu khi hắn không khống chế được từ chối lời đề nghị hủy bỏ hôn ươc của ông cụ Uất, còn đưa cô về đây vậy.

Ảnh Sinh như vậy cũng sẽ dần mặc định chuyển hóa thành gần gũi với Thời Sênh.

Tuy Ảnh Tế không nói gì cả, nhưng Ảnh Sinh lại không kìm nén được, cho nên Ảnh Sinh trực tiếp đối tốt với Thời Sênh, lần nào cũng khiến Ảnh Tế tức giận chỉ muốn bóp chết Ảnh Sinh.

Ban đầu khi hắn tạo ra một người máy thông minh như vậy không phải là để người máy đi cướp người với mình.

“Ngày mai đi ra ngoài với anh.” Ảnh Tế gõ cửa phòng Thời Sênh.

Thời Sênh không ngẩng đầu lên hỏi: “Làm gì?”

Ảnh Tế rút máy chơi game trong tay cô ra, đầu ngón tay đặt trên cằm cô, ép cô nhìn mình. Trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Thời Sênh, hắn cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, “Đi cùng vị hôn phu ra ngoài có cần phải lý do không? Ngủ sớm đi.”

Ảnh Tế trêu chọc xong liền cầm máy chơi game đi mất, để lại Thời Sênh rối bời đứng đó.

Máy chơi game của ông đâu!!!

Khó khăn lắm mới kéo ra được đạo cụ tiêu khiển, còn chưa cầm nóng tay đã bị tịch thu mất rồi, tức quá!!

Bên kia Ảnh Tế tịch thu máy chơi game xong đi đến chỗ rẽ liền nhìn thấy Ảnh Sinh đang cầm đồ uống đứng ngẩn người tại chỗ, “Ảnh Tế...”

Ảnh Tế đi ngang qua hắn, “Tôi mặc kệ cậu là gì, nhưng đã là đồ của tôi thì tốt nhất là cậu đừng có động vào, nếu không thì – cho dù có hủy diệt tôi cũng không để cho người khác.”

“Ảnh Tế...” Ảnh Sinh quay người, gọi Ảnh Tế lại, “Em biết chính anh đã cho em sinh mạng, em cũng không có tư cách đưa ra yêu cầu gì cả. Nhưng mà, em thực sự rất thích Tiểu Hoan, anh có thể...”

Bước chân Ảnh Tế khựng lại. Hắn xoay người đi lại, giọng Ảnh Sinh càng lúc càng nhỏ theo tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Ảnh Tế giơ tay ra ấn chặt hắn vào tường, rõ ràng là chiều cao như nhau, nhưng lúc này Ảnh Sinh lại thấp hơn. Hắn lo lắng nhìn Ảnh Tế, nỗi sợ hãi Ảnh Tế ở sâu trong lòng vẫn còn tồn tại.

“Cậu chắc chắn là cậu thích cô ấy, chứ không phải vì tôi chứ?” Ảnh Tế khều một nhúm tóc của hắn, “Tất cả tình cảm của cậu đều là được thừa hưởng từ tôi, bởi vì tôi thích cô ấy, cho nên cậu mới thích cô ấy. Ảnh Sinh, cậu không có tư cách tranh giành với tôi, từ đầu đến cuối đều không có.”

Ảnh Tế thả nhúm tóc đó xuống, thu tay lại, liếc nhìn Ảnh Sinh, “Đừng có vọng tưởng thứ không thuộc về mình.”

Thân người cao lớn của Ảnh Tế phản chiếu trong đôi mắt Ảnh Sinh. Hắn xoay người rời đi, tất cả động tác dường như đều bị cắt thành những hình ảnh quay chậm.

... Tất cả tình cảm của cậu đều là được thừa hưởng từ tôi.

... Bởi vì tôi thích cô ấy, cho nên cậu mới thích cô ấy.

... Ảnh Sinh, cậu không có tư cách tranh giành với tôi, từ đầu đến cuối đều không có.

Thân người Ảnh Sinh dần trượt xuống dưới, ngồi xuống men theo tường. Hắn vùi đầu vào giữa hai chân.

Hắn hiểu rõ.

Hắn chẳng qua chỉ là người máy do Ảnh Tế làm ra. Nếu Ảnh Tế muốn thì anh ta có thể làm ra nhiều hơn nữa. Xưa nay hắn chưa bao giờ là độc nhất vô nhị, Ảnh Tế mới độc nhất vô nhị...

Thời Sênh đứng trong góc thở dài, cục diện này thực sự là rất khó dọn dẹp.

Phải làm thế nào mới có thể khiến cho lấy lại phần “linh hồn” thuộc về Ảnh Tế đang ở trong cơ thể Ảnh Sinh đây?

Rốt cuộc Ảnh Tế đã đưa thứ đồ gì cho hắn?

...

Ngày hôm sau.

Vừa mới sáng sớm Ảnh Tế đã đưa Thời Sênh đi, đầu tiên đến mấy cửa hàng quần áo trong thành phố ngầm dưới lòng đất lấy một bộ lễ phục, sau đó đưa cô đi làm đầu, thay đổi hết một lượt từ trên xuống dưới.

“Cô Uất sinh ra đã xinh đẹp, rất hợp với dòng sản phẩm này. Đây đúng là mẫu sản phẩm được chọn để giành riêng cho cô...” Người bán không tiếc lời khen ngợi Thời Sênh.

Dưới lòng đất không dễ làm ăn. Bây giờ mọi người đều nghĩ cách làm thế nào để có được nhiều vật tư hơn, ai còn nghĩ đến việc ăn mặc trang điểm nữa. Cửa hàng này của họ là dựa vào một số người có quyền thế chỗng đỡ, cả một tháng trời không mở cửa kinh doanh. Mở cửa một lần đã đủ ăn cả tháng.

“Có thích không?”

Thời Sênh đứng trước chiếc gương. Cô gái trong gương mặc một chiếc váy lụa mỏng rất khoa trương, chất vải vô cùng mềm mại lại mượt mà, tiên khí phiêu phiêu, mái tóc đen bóng được tùy tiện buộc lên, đầu đội một chiếc vương miện, vừa đủ để vén mái tóc che mắt ra phía sau.

“Anh không cảm thấy thế này là hơi phô trương quá à?” Thời Sênh kéo chiếc váy cũ lại. Chiếc váy đó của cô cũng rất đẹp mà, đoan trang quyến rũ. Tại sao lại phải đổi thành loại váy bánh bèo này chứ?

“Không thích à?” Ảnh Tế nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô. Hắn ra dấu bằng tay với nhân viên cửa hàng đứng phía sau, “Đổi.”

Thời Sênh giơ tay, “Chọn bộ này đi.”

Nếu còn thay nữa chắc cô sẽ phát điên mất.

Khi người của Ảnh Tế đi thanh toán, Thời Sênh kéo tay Ảnh Tế, “Ảnh Sinh đang đi theo chúng ta.”

“Để cho hắn đi.” Thần sắc Ảnh Tế điềm nhiên, khều chiếc vương miện trên đầu cô, “Tại sao em lại chọn anh mà không chọn hắn?”

Nếu so về thân thiết, Ảnh Tế tự nhận mình không bằng được Ảnh Sinh.

Hắn cũng không biết nói chuyện, biết dỗ dành người khác vui vẻ như Ảnh Sinh.

Khi nhan sắc, ngoại hình như nhau, con gái sẽ thường lựa chọn người biết nói những lời đường mật.

“Bởi vì hắn không phải là anh.” Thời Sênh mỉm cười, “Em biết bản thân mình cần gì, cho nên sẽ không chọn sai đâu.”

Nói thế này hơi khó nghe, nhưng Ảnh Sinh là một thứ hàng giả, sao cô có thể bỏ hàng thật để đi chọn hàng giả được?

“Em cần cái gì?”

“Em cần biển lớn đầy sao.” Thời Sênh hơi ngưng lại, “Còn biển lớn đầy sao đó của em chính là anh.”

Biển lớn đầy sao chính là anh, phồn hoa gấm lụa cũng là anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv