Thời Sênh đứng ở ngoài cửa, phiền muộn nhìn lên trời.
“Thành chủ, đi thôi.” Vọng Thư xách theo bội kiếm đi ra.
“Không đi được.” Thời Sênh phiền muộn mở cửa lớn ra. Bên ngoài đang bị một đám người vây quanh, không phải người nào khác, chính là người của Tử Vi sơn trang.
Vừa mở cửa liền thấy được một đám gương mặt lạnh như tiền của đám người Tử Vi sơn trang.
Vọng Thư trấn định xoay người lại, đi vào phòng xách Dịch Chính ra, giao cho người của Tử Vi sơn trang.
Tử Vi sơn trang: “...”
Thả người dễ dàng thế sao?
Không có âm mưu gì đấy chứ?
“Không cần à?” Vọng Thư nhướng mày, “Thế thì ta giết đi đấy.”
Người của Tử Vi sơn trang lập tức tiến lên nhận lấy Dịch Chính. Bọn họ yên lặng đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết lặng lẽ giao lưu cái gì mà cuối cùng biến mất theo các phương hướng khác nhau.
Người của Tử Vi sơn trang vừa đi, lại có một đám người xông tới từ các hướng khác nhau.
“Thanh Diên ở đây!”
“Thanh Diên, mau giao Quỷ Khốc ra đây!”
“Quỷ Khốc là của ta!”
“Của ta!”
Thời Sênh: “...”
Sau khi trên giang hồ có tin cô có Quỷ Khốc, đây là lần đầu tiên có người tìm tới cửa.
Cô không có Quỷ Khốc, nhưng kiếm giết người không chớp mắt thì cô lại có một thanh, cũng không biết đám người này có thừa nhận nổi hay không mà thôi.
“Để ông đây dạy các ngươi cách làm người.” Thời Sênh móc thiết kiếm ra, xông về phía đám người kia.
Có người tìm phiền toái chứ gì?
Giết chết thôi!
Giết không hết thì chạy!
Vọng Thư: “...” Tại sao một cô nương lại có thể bạo lực tới nước này chứ?
Tiểu Ly nghe thấy âm thanh liền dẫn người của Tử Linh Thành chạy ra, không cần Thời Sênh chỉ huy liền hưng phấn gia nhập cuộc chiến.
Một đám người bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, có thể chạy thì chạy, không thể chạy cũng đành phải nằm liệt trên mặt đất giả chết.
Trước giờ nghe nói sức chiến đấu của người Tử Linh Thành rất trâu. Hôm nay xem như bọn họ đã được trải nghiệm thực tế rồi.
“Kéo hết đám người trên đất ném ra ngoài cho ta.” Thời Sênh khí phách vung tay áo lên, “Chém thêm mấy kiếm, miễn cho giả chết.”
Người nằm trên đất giả chết: “...” Mẹ kiếp, cô ta có quá phận rồi hay không hả, giả chết mà cũng không chịu buông tha nữa.
“Vâng ạ!” Tiểu Ly giòn giã đáp một tiếng, “Dám tới cướp đồ của thành chủ, có bị chém thành tám khối thì cũng không có gì là quá đáng hết.”
Người nằm trên đất giả chết: “...” Ông lớn chúng con sai rồi, giờ tỉnh lại có được không?
A a a a a, sao lại có loại con gái hung tàn tới mức này chứ.
“Các ngươi về Tử Linh Thành trước đi.” Thời Sênh đứng ở một chỗ sạch sẽ bên ngoài, “Nếu có người tới cửa gây chuyện thì không cần khách khí.”
“Thành chủ, tỷ định đi đâu?” Tiểu Ly nghi hoặc hỏi, “Tỷ không dẫn muội theo thật sao?”
“Đương nhiên là không dẫn muội theo rồi.” Dẫn theo muội để làm bóng đèn chắc.
Tiểu Ly nhìn thoáng qua Vọng Thư đang đi về phía Thời Sênh, đột nhiên cười he he mấy tiếng, “Thành chủ đi thong thả ạ, nhớ thường xuyên quay về thăm nhà nhé!”
Thời Sênh: “...” Nói như thể ông đây xuất giá không bằng ấy.
Rời khỏi nơi này, gặp phải người đuổi giết cô càng lúc càng nhiều, đại đa số đều tới vì Quỷ Khốc.
Có một loại người, rõ ràng biết đối phương không thể trêu vào rồi nhưng trong lòng lại cứ tồn tại một tia may mắn, lấy mệnh ra giao tranh một hồi, có khi thành công cũng không biết chừng nhỉ?
Thời Sênh không biết ai thả ra tin tức kia, nhưng cũng không khó để suy tính ra dụng ý. Có hai điểm rất rõ ràng.
Một, dùng cô để đánh lạc hướng.
Hai, đó là thật sự muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Hiện tại, người trên giang hồ đều chú ý hết vào thanh kiếm trên tay cô, chẳng ai quan tâm tới chuyện trước đó người của các đại môn phái đều bị bắt đi nữa.
Đắc tội quá nhiều người, chẳng rõ là ai làm hết.
[Cái này có gì mà đắc ý chứ.] Không hiểu tại sao Ký chủ làm kẻ địch với cả thế giới rồi mà lại có thể vui vẻ như thế.
Có lẽ, biến thái đều có loại suy nghĩ này chăng?
Thật đáng sợ, chủ nhân, tôi yêu cầu thay bảo hiểm máy bay.
...
Nơi Vọng Thư muốn tới vẫn ở trên một ngọn núi.
Mà mục đích Vọng Thư bảo Thời Sênh đi cùng là... phá núi.
Ngọn núi này có phong cảnh rất đẹp, núi non bao quanh, suối nước uốn lượn, có thể nói là tiên cảnh trần gian.
Vọng Thư dựa vào một cây đào mọc rất thẳng. Gió cuốn những cánh hoa hồng nhạt từ trên cao xuống, bay lượn trong không trung.
Trong đáy mắt Vọng Thư là một trời đầy cánh hoa bay, âm thanh như tiếng suối trong lành, “Dưới chân núi này có bố trí một cơ quan có tên là “Cơ quan Thập khúc liên hoàn”, là bản lĩnh giữ nhà của Dịch gia. Ngoại trừ người của Dịch gia, sẽ không ai có thể vượt qua được. Nhưng trên thế giới này, Dịch gia cũng chỉ còn lại mình Dịch Chính mà thôi.”
Vọng Thư kể cho Thời Sênh một câu chuyện cũ.
Trong thời đại kiếm pháp thịnh hành này, thuật cơ quan bị người ta coi là bàng môn tà đạo, nhưng vào một ngày nào đó, có người lại dùng thuật cơ quan để phục kích mấy tên kiếm khách nổi danh giang hồ.
Người này họ Dịch.
Thuật cơ quan cường đại không chỉ có chết mà còn có cả sống nữa.
Người đàn ông họ Dịch nhanh chóng đặt địa vị cho thuật cơ quan ở trong giang hồ, cưới giang hồ đệ nhất mỹ nhân, hai người này nắm tay xây dựng Dịch gia.
Từ đây, Dịch gia lấy thuật cơ quan làm chủ, bắt đầu sinh tồn trong thời đại kiếm pháp làm chủ này.
Có lẽ người của Dịch gia đều rất có thiên phú về thuật cơ quan, cực kỳ am hiểu món nghề này, cho dù là trẻ con cũng có thể sử dụng thuật cơ quan cực kỳ lưu loát.
Danh tiếng của Dịch gia dần lan xa, nhân tài trong tộc xuất hiện lớp lớp, người sau còn mạnh hơn người trước.
Sau đó, trong giang hồ bỗng xuất hiện một ma đầu. Không biết hắn làm cách nào mà tìm được cả ba thanh tà kiếm. Hắn dẫn dắt thủ hạ của mình, sử dụng ba thanh tà kiếm kia để giết hại võ lâm.
Một thanh tà kiếm đã có thể làm dấy lên gió tanh mưa máu, huống chi là ba thanh.
Sau đó, tên ma đầu kia vẫn bị chế phục, việc xử trí ba thanh tà kiếm liền trở thành vấn đề cấp thiết.
Vì để không cho ai chiếm được nó, người trong võ lâm mời người của Dịch gia tới, thiết hạ một loại cơ quan mà chỉ người của Dịch gia có thể giải trừ, ngoài ra không ai có thể giải trừ được cơ quan Thập khúc liên hoàn này.
Từ đây, ba thanh tà kiếm liền biến mất trên giang hồ.
Vọng Thư đi chầm chậm về phía Thời Sênh, duỗi tay kéo cô dựa vào một thân cây, rũ mắt nhìn cô: “Nơi ta muốn tới là ở trung tâm của cơ quan Thập khúc liên hoàn đang bảo vệ. Nếu thành chủ có thể phá giải được Thập khúc liên hoàn thì cả thể xác và tinh thần của ta đều thuộc về nàng.”
Thời Sênh vẫn ung dung nhìn hắn: “Vì chuyện này thôi mà huynh bán cả bản thân mình, có đáng giá không?”
Vọng Thư nâng cằm Thời Sênh lên, cúi người ngậm lấy cánh môi cô. Cây hoa đào hơi rung lên, cành lá lao xao, những cánh hoa hồng nhạt rơi xuống người bọn họ. Vọng Thư nhẹ nhàng nhấm nháp cánh môi cô mấy lần rồi mới đáp: “Bán cho nàng, đáng giá.”
Nếu thích, vậy thì không từ thủ đoạn có được đi.
Tuy rằng hắn không biết tại sao mình lại thích cô như thế, nhưng hắn nguyện ý giao phó trái tim của mình.
Thời Sênh giơ tay chống lên ngực hắn, ngửa người ra sau: “Người của Dịch gia làm sao mà chết? Liên quan gì tới chuyện diệt môn của Lưu Quang Môn?”
“Lưu Quang Môn...” Dịch Thư nghiêng đầu, “Dịch gia bị võ lâm chính đạo bao vây giết cả nhà. Rất nhiều năm sau khi ba thanh tà kiếm bị vây trong cơ quan Thập khúc liên hoàn, hậu nhân của Dịch gia sau khi biết được chuyện này liền bành trướng dã tâm, có ý đồ muốn cởi bỏ cơ quan Thập khúc liên hoàn. Vì để ngăn cản chuyện này, ngay lúc đó, võ lâm chính đạo liền giết toàn bộ người của Dịch gia.”
“Lúc đó, bọn họ đã tự tìm cho mình một cái cớ, nói đây là vì tốt cho võ lâm, nếu tà kiếm xuất thế lần nữa thì sẽ máu chảy thành sông, chết sẽ không chỉ có một Dịch gia.”
“Vì thế... Những người trong võ lâm chính đạo đều đồng ý diệt trừ Dịch gia - những người duy nhất có thể cởi bỏ cơ quan Thập khúc liên hoàn, phụ nữ, trẻ em, thậm chí là trẻ con mới sinh, không một ai sống sót.”