Sau khi người đàn ông kia đi rồi, Nguyễn Chỉ Mạt liền đứng chờ xe ngựa của Thời Sênh lại gần.
Làm nữ chính, Nguyễn Chỉ Mạt phải rụt rè, không thể là người lên tiếng trước được.
Mà Thời Sênh ngồi ở bên cạnh xe ngựa, một chân gấp khúc, khuỷu tay đè lên, một chân treo trong không trung lắc lư, bộ dáng mười phần lưu manh. Cô cũng chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Chỉ Mạt, không có ý lên tiếng.
Mắt thấy hai bên chuẩn bị giao nhau, Thời Sênh còn chưa có ý mở miệng, Nguyễn Chỉ Mạt đã thúc ngựa đứng ra giữa đường, vẻ mặt cực kỳ quỷ dị.
“Thành chủ, làm sao đây ạ?” Tiểu Ly ghé sát vào tai Thời Sênh: “Giết hay thế nào ạ?”
Người này chắn ở giữa đường, xe ngựa của bọn họ muốn đi qua cũng khó.
“Đâm qua.” Thời Sênh thản nhiên nói.
“Vâng ạ!” Tiểu Ly giòn giã đáp một tiếng rồi vung roi đánh vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, lập tức hí vang chạy thẳng về phía Nguyễn Chỉ Mạt.
Nguyễn Chỉ Mạt không ngờ Thời Sênh sẽ làm như thế, trơ mắt nhìn xe ngựa đâm qua. Con ngựa bị sợ nên không nghe theo cô ta chỉ huy, tránh sang bên cạnh, suýt chút nữa cô ta bị nó hất ngã văng xuống đất.
Vất vả lắm mới ổn định lại được ngựa thì chiếc xe đã lao vụt qua, nghênh ngang mà đi.
Nguyễn Chỉ Mạt siết lấy dây cương, trong đáy mắt tràn ngập phẫn nộ.
Khi một người làm lơ một người khác thì càng có thể chọc giận đối phương hơn là nói mấy lời khiêu khích.
...
“Này, có nghe nói chưa? Trong đại hội kiếm pháp, có một cô nương xông ra tranh hết mọi sự nổi bật đấy...”
“Cô nương á?”
“Đúng thế, nghe đâu là đệ tử quan môn của Hoa Dương thần y. Người muốn bái nhận làm đệ tử của Hoa Dương thần y nhiều không kể xiết, vậy mà Hoa Dương thần y đều không nhận. Không biết cô nương đó làm thế nào mà được nữa.”
“Khó trách năm nay Hoa Dương thần y lại rời núi, thì ra là vì đồ đệ nhà mình.”
“Vậy chắc y thuật của cô ta cũng giỏi lắm?” Có người tò mò, Hoa Dương thần y có thể được tôn xưng một tiếng thần y thì tất nhiên y thuật không kém rồi. Đồ đệ của ông ta chắc là cũng không tồi đâu nhỉ?
“Cái này thì không rõ lắm, nhưng kiếm pháp của cô ta thì rất lợi hại đấy.”
“Ta nghe nói người của Tử Vi sơn trang và Tử Linh Thành đều tới Ngũ Phong Sơn, sau đó lại rời đi, có phải thật không thế?”
“Thật mà, ngày hôm đó vô cùng loạn. Hoa Dương thần y ở đó mà cũng chẳng ai nghe theo. Nếu không sao đại hội kiếm pháp phải hoãn lại hai ngày chứ.”
“Người của Tử Linh Thành tới đâu là sẽ có người chết tới đó. Bọn họ tới đại hội kiếm pháp làm gì? Ai chết thế?”
“Cũng chẳng làm gì cả.” Chỉ là làm loạn khiến đại hội kiếm pháp bị chậm mất hai ngày thôi.
Đại hội kiếm pháp tuy được tổ chức ở Ngũ Phong Sơn nhưng tin tức vẫn truyền tới vài thành trì và thị trấn lân cận. Lúc này, Thời Sênh đang ở trong một trấn nhỏ gần Ngũ Phong Sơn.
Cô nương trong miệng những người kia quá nửa là Nguyễn Chỉ Mạt rồi.
Chỉ có nữ chính đại nhân mới có được vinh dự này.
“Thành chủ, thực ra tỷ cũng có thể đi tham gia đại hội kiếm pháp cơ mà.” Tiểu Ly xúi giục Thời Sênh, “Muội nghe nói người thắng cuối cùng chẳng những có được danh hiệu Kiếm Thánh mà còn có được thứ tốt nữa đấy.”
Thời Sênh cười như không cười, đáp: “Ta đi lên giết sạch Ngũ Phong Sơn à?”
“Phụt...” Tiểu Ly phun ngụm nước trong miệng ra, ho sằng sặc: “Thành chủ, thực ra đánh chơi một tí cũng không khó mà.”
Thành chủ nhà cô có thể đánh ra kiếm pháp cực kỳ trâu bò, nhưng tỷ ấy lại chưa bao giờ dùng, vừa đi lên là liền giết người, kiếm pháp gì đó, chiêu thức gì đó đều chỉ là mây bay, tỷ ấy chỉ chọn đấu pháp có tác dụng nhất.
“Đã tra ra chưa?”
“A? À, tra ra rồi.” Tiểu Ly vội vã buông chén trà, lấy từ bên hông ra một tờ giấy đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh mở tờ giấy ra, bên trên chỉ có mấy chữ ít ỏi.
Vô Ảnh, 24 tuổi, vì sử dụng Vô Ảnh kiếm pháp và Vô Ảnh bộ nên được gọi là Vô Ảnh công tử, không rõ sư môn, không rõ tên họ thật...
Sau đó là liên tiếp mấy cái không biết, Thời Sênh cầm tờ giấy mà run lên.
Tiểu Ly lập tức xụ mặt: “Thành chủ, bọn muội chỉ có thể tra được thế thôi. Người này cứ như từ không khí thoát ra ấy. Hắn giết một kiếm khách rất có danh tiếng, một trận chiến liền nổi danh luôn, không ai biết hắn tới từ đâu nữa.”
Hệ thống tình báo của Tử Linh Thành đã rất hoàn thiện, vậy mà cũng không tra được thông tin nào về tên này.
Thời Sênh thu tờ giấy lại: “Giang Lâm đã về chưa?”
Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm: “Chắc là sắp rồi, rốt cuộc Giang Lâm ca đang đi điều tra cái gì thế?”
Từ khi cô ta đi theo thành chủ, Giang Lâm liền không quản sự vụ của Tử Linh Thành nữa, dẫn người bôn ba khắp nơi, số lần trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thời Sênh cười mà không nói gì.
Ngoại trừ năm đầu tiên khi Tử Linh thành thành lập ra, Giang Lâm bỏ ra thời gian suốt ba năm để đi tra xét nhưng lại chẳng tra được một chút manh mối nào.
...
Đại hội kiếm pháp được cử hành với khí thế hừng hực. Thời Sênh nghe nói Nguyễn Chỉ Mạt đã thắng liên tiếp mấy trận, là người có hy vọng sẽ đoạt ngôi vị đứng đầu của năm nay nhất.
Đúng lúc đại hội kiếm pháp tiến vào thời gian chung kết thì tin tức về Ngũ Phong Sơn đột nhiên bị cắt đứt, không còn nguồn tin nào truyền ra nữa.
Có người cảm thấy kỳ quái, lên Ngũ Phong Sơn xem xét, kết quả, trên Ngũ Phong Sơn hoàn toàn trống vắng, một bóng người cũng không có.
Tin tức này vừa ra, giang hồ chấn động, người của các môn phái cũng điên cuồng chạy tới Ngũ Phong Sơn.
Bọn họ gần như lật tung Ngũ Phong Sơn lên mà cũng chẳng tìm thấy một bóng ma nào.
Sau đó, không biết tại sao việc này lại bị đổ lên người Thời Sênh.
Vì thế, Thời Sênh liền bị người ta vây công...
Thời Sênh: “...” Ông có làm gì đâu chứ? Các ngươi đừng có vô cớ gây rối.
Thời Sênh ngồi trên bờ tường cắn hạt dưa. Bên ngoài là người của tất cả các môn phái đang trừng mắt nhìn cô đầy tức giận.
“Thanh Diên, mau giao chưởng môn của chúng ta ra đây!”
“Giao môn chủ của bọn ta ra đây.”
“Giao ra đây!”
“Mau giao ra đây!”
Thời Sênh cắn hạt dưa, khinh thường đáp: “Ta rảnh lắm hay sao mà đi bắt chưởng môn, môn chủ nhà các ngươi làm gì? Mang về xào ăn à? Nghĩ chưởng môn, môn chủ nhà các ngươi là bánh ngon, trái ngọt chắc?”
Ông đây bận như thế, làm quái gì có thời gian đi bắt đám ngu đần đó.
Một người đàn ông đứng trên cùng dùng kiếm chỉ vào Thời Sênh, quát lên giận dữ: “Chúng ta phát hiện thấy ký hiệu của Tử Linh Thành của các ngươi ở Ngũ Phong Sơn. Lúc trước ngươi còn phát biểu sẽ giết chết hết người trên Ngũ Phong Sơn nữa, không phải ngươi làm thì ai làm?”
Thời Sênh rũ mắt nhìn về phía Tiểu Ly, chửi ầm lên: “Đã bảo các ngươi lúc giết người thì đừng có để lại ký hiệu gì thì các ngươi không nghe, giờ thì ngon rồi, bị người ta tới tận cửa vu oan giá họa kia kìa!”
Tiểu Ly tỏ vẻ vô tội: “Thành chủ... Không phải tỷ dạy bọn muội là ra khỏi cửa thì phải để người ta biết mình là ai sao?”
“Ta có nói thế à?” Thời Sênh nghi hoặc, cô có dạy cái ngớ ngẩn này bao giờ chứ?
Người bên dưới Tử Linh Thành đồng loạt gật đầu.
Đã nói rồi.
Mọi người: “...” Để người ta biết mình là ai?
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ?
Các ngươi làm nghề sát thủ mà còn muốn được công nhận à, có để võ lâm chính phái bọn họ vào mắt không thế hả?
“Thanh Diên, ngươi mau giao người ra đây, nếu không các đại môn phái sẽ không bỏ qua cho Tử Linh Thành của ngươi đâu.” Gã đàn ông kia tiếp tục quát lên.
Thời Sênh trợn mắt: “Ta không bắt bọn họ thì giao thế chó nào được hả? Dùng bùn nặn ra cho các người à? Ngươi muốn thì ta cũng có thể nặn cho ngươi thôi, không cần nhiều, một ngàn lượng một cái. Các ngươi muốn nặn bao nhiêu ta sẽ nặn bấy nhiêu, nặn nhiều sẽ chiết khấu phần trăm cho các ngươi luôn.”
“Ngươi...” Mọi người tức giận đến xịt khói lỗ tai.
Thời Sênh cắn hạt dưa vô cùng nhàn nhã: “Các ngươi cứ lãng phí thời gian ở chỗ ta, không chừng hung thủ đã sớm phanh thây xẻ thịt chưởng môn, môn chủ nhà các ngươi rồi đấy. Các ngươi hãy chuẩn bị công cụ nhặt xác đi.”
Bầu không khí lập tức an tĩnh một cách quỷ dị, ngoại trừ ký hiệu tìm thấy ở trên Ngũ Phong Sơn ra thì bọn họ thật sự không có chứng cớ gì chứng minh một đám người mất tích có liên quan tới Tử Linh Thành.
Nhiều người như thế, lại đột nhiên biến mất, không phát hiện ra tung tích bất kỳ ai, nghĩ thế nào cũng thấy quái dị.