Hề Mạn.
Cô ả này lần nào lên sân khấu cũng khoa trương như thế.
Thân ảnh đỏ rực như lửa của Hề Mạn chậm rãi hiện ra. Lần này cô ta không mặc lễ phục đuôi cá nữa mà là một loại váy sườn xám cách tân, làn váy chia thành tám mảnh, chân dài lấp ló sau những mảnh vải đỏ càng thêm trắng hồng. Một chân đang giẫm lên đầu con huyết tộc phương Tây kia.
Hề Mạn dường như đã khôi phục lại bộ dáng ngự tỷ như lần đầu gặp mặt. Cô ta nhìn về phía Thời Sênh: “Sao hả, Thanh Yến không đi theo cô à?”
“Tôi có phải con gái của hắn đâu mà cần hắn đi theo mọi lúc mọi nơi chứ.” Thời Sênh bĩu môi khinh thường.
Môi đỏ của Hề Mạn nhếch lên: “Nếu không có tôi giúp thì giờ có khi cô đã nằm sấp xuống đất kia rồi.”
“Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
Mày liễu của Hề Mạn nhướng lên tựa như muốn hỏi “thật không?“.
Cô ta bỏ cái chân dài xuống, tên huyết tộc đang nằm trên đất lập tức nhảy dựng lên. Huyết tộc phương Tây này có lẽ biết Hề Mạn, cũng có lẽ là biết không đánh lại người nên định chạy trốn.
Thời Sênh nhìn về phía Hề Mạn đang híp mắt nhìn, giơ súng lên, hướng về phía huyết tộc phương Tây kia bắn một phát.
Kỳ quái là không có tiếng súng vang lên mà như là tiếng rơi tõm vào mặt nước. Từ họng súng có một lớp màng nước mỏng bắn ra như tia chớp, vốn dĩ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, nhưng sau khi dính lên người tên huyết tộc phương Tây thì lập tức phình lớn lên, trói tên huyết tộc lại chẳng khác nào gói bánh tét.
Huyết tộc phương Tây từ trên không rơi vào bụi cây bên dưới.
Thời Sênh lại nhắm họng súng về phía Hề Mạn: “Cô có muốn thử một chút không?”
Vẻ mặt của Hề Mạn không thể tỏ ra bình thường được nữa, cái thứ cổ quái kia là gì thế?
Hảo hán không so thiệt trước mắt, Hề Mạn lập tức quyết định không so đo với Thời Sênh nữa mà đứng sang một bên.
Thời Sênh: “...” Tiết tháo đâu rồi?
Mẹ kiếp, đánh nhau một trận xem nào!
Thời Sênh kéo tên huyết tộc bị bọc tới mức không thể nhúc nhích kia vào trong ngõ. Hề Mạn nghĩ một chút rồi cũng uốn éo người đi theo. Những nơi cô ta đi qua, mưa hoa tán loạn, mùi thơm ngập trời.
“Thu lại cái thứ đạo cụ lên sân khấu của cô đi, nơi này không có ai thưởng thức đâu.” Thời Sênh thật sự không chịu nổi mùi hương đó. Mẹ kiếp, mùi hương đó thoang thoảng thì thật mê người, nhưng sực nức như thế này thì có khác gì lấy mạng đâu.
Còn nữa, hoa bay đầy trời là cái quỷ gì, tưởng là đang làm phim thần tượng tình yêu chắc?
Dáng vẻ của vai ác đâu rồi?
Cô tới làm trò cười đấy à?
Bình luận kém, ông muốn xuống sân khấu, đổi vai khác!
Hề Mạn đứng trong làn mưa hoa, quả thực đẹp tới ảo diệu. Nhưng cô ta lại đột nhiên sổ ra một câu: “Làm màu.”
Thời Sênh: “...”
EXM?
Rốt cuộc là ai đang làm màu hả?
Thời Sênh xoay người chém một kiếm. Thân hình của Hề Mạn lóe lên, ẩn vào trong làn mưa hoa, âm thanh vang lên từ một nơi nào đó: “Cô là đồ không biết tốt xấu...”
“Cô câm miệng đi.” Thời Sênh tức giận quát một tiếng.
Quả nhiên, Hề Mạn liền im lặng, mưa hoa cũng nhỏ dần, cuối cùng biến mất không rõ tăm hơi. Thời Sênh thực nghi ngờ không biết cô ta khống chế cái món đồ chơi kia thế nào, chẳng lẽ rải xong còn có thể thu về để lần sau sử dụng à?
Không hiểu nổi thế giới của huyết tộc.
Thân ảnh Hề Mạn xuất hiện bên cạnh tên huyết tộc bị bọc thành con nhộng không rõ sống chết: “Trì Tây, cô để ta gặp Thanh Yến đi.”
“Tại sao chứ?” Thời Sênh tiến lên kéo tên huyết tộc kia ra, để hắn thò mặt ra ngoài, sắc mặt hắn xanh mét trừng mắt với cô.
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc ai đã giết Lương Việt, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, chẳng phải cô muốn đánh nhau với tôi sao? Cô giúp tôi cái này, tôi sẽ đánh với cô, thế nào?”
“Ha ha...” Ông đã bị gạt hai lần rồi, không muốn nói chuyện này đâu.
Huyết tộc chẳng những không biết giữ lời hứa mà còn không biết xấu hổ, không cần tiết tháo. Loại người này, à không, loại huyết tộc này hoàn toàn không thể tin được.
“Cô cười cái gì hả?” Hề Mạn giơ chân đá tên huyết tộc phương Tây kia, “Có gì buồn cười đâu chứ.”
Huyết tộc phương Tây: “...” Hắn đâu có cười! Không biết nói lý lẽ gì hết!
“Chẳng phải cô và Cảnh Mộ có thù oán sao?” Thời Sênh bĩu môi coi thường, “Chẳng lẽ không phải hắn giết à?”
“Tôi và Cảnh Mộ... chuyện này nói ra dài lắm, đừng nhắc tới hắn.” Hề Mạn xua tay, “Tôi chỉ muốn biết là ai đã giết Lương Việt. Cô giúp tôi cái này, điều kiện thế nào tùy cô đưa ra.”
“Lương Việt kia là tình nhân của cô à?”
Hề Mạn mấp máy môi, vẻ mặt đột nhiên ảm đạm: “Tôi thích hắn, nhưng hắn lại không thích tôi.”
“Hắn đã không thích cô, chết thì cũng chết rồi, chẳng lẽ cô còn muốn báo thù cho hắn chắc?”
Hề Mạn dựa vào tường, một chân đặt lên ngực tên huyết tộc phương Tây kia, nghiến răng nghiến lợi, “Hắn còn chưa thích tôi thì đã chết rồi, sao tôi có thể cam tâm được. Tôi muốn phanh thây kẻ giết hắn thành tám khối.”
Huyết tộc phương Tây: “...” Thế thì cũng có liên quan gì tới ta đâu! Mẹ kiếp, cô mau bỏ chân ra.
Thời Sênh yên lặng nhìn huyết tộc phương Tây: “Cô đúng là dở hơi!”
Bởi vì Lương Việt chưa thích cô ta mà đã bị giết chết, nên cô ta muốn phanh thây người đã giết hắn thành tám khối. Lý do này chắc chắn có thể nằm trong danh sách những lý do phạm tội kỳ quái nhất thế giới.
“Bệnh nan y.” Hề Mạn tiếp một câu, “Rốt cuộc cô có giúp tôi hay không?”
“Thanh Yến nói, hắn không biết. Chẳng phải lúc trước cô đã từng hỏi rồi sao?” Thời Sênh gạt chân cô ta ra, “Giẫm chết rồi, cô phải đền cho ông một tên khác đấy.”
“Làm gì có chuyện đó, lúc ấy hắn cũng có mặt, sao có thể không biết chứ?” Hề Mạn không những không dịch chân ra mà còn dùng sức giẫm mạnh: “Nhất định là hắn biết.”
Thời Sênh lấy điện thoại ra gọi 110, mau tới mang kẻ điên này đi, đừng cản trở ông làm việc nữa.
“Cô lại gọi cảnh sát, không có ý tưởng gì sáng tạo hơn à?” Hề Mạn nhìn Thời Sênh gọi điện thoại thì không khỏi bĩu môi, nhưng cô ta cũng lấy chân ra.
“Dù tôi có sáng tạo hay không thì cứ có tác dụng là được rồi.” Thời Sênh cất điện thoại đi, lộ ra một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Hề Mạn nghẹn họng, tiếp tục quay lại chủ đề ban nãy: “Chắc chắn là Thanh Yến biết. Hắn chỉ không nói cho cô biết mà thôi, hắn đang lừa cô. Trước đây Thanh Yến giết huyết tộc còn chẳng nháy mắt lấy một cái, cô nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với một con người như cô sao? Hắn cũng chỉ đang coi cô là lương thực dự trữ thôi, cô...”
“Cô còn lắm mồm nữa xem.” Thời Sênh lại lấy súng ra, nhắm thẳng vào Hề Mạn.
Thân mình Hề Mạn lóe lên, biến mất trước mắt Thời Sênh, nhưng giọng nói thì vẫn cứ tiếp tục: “Có phải là bị tôi nói trúng rồi không? Cô cũng biết là hắn đang coi cô là lương thực dự trữ đúng không? Cô và hắn ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu. Ví dụ như tôi là Lương Việt ấy, hắn còn chưa thích tôi thì đã chết rồi, cô blablablabla...”
Thời Sênh phát điên với cô ả tâm thần này!
Thời Sênh lạnh nhạt kéo tên huyết tộc phương Tây kia ra khỏi ngõ nhỏ. Hề Mạn vẫn cứ đi theo cô, như thể sẽ không bỏ đi nếu không nhận được đáp án mà mình muốn.
Đừng nói là Thanh Yến không lừa cô, cho dù lừa thì có sao chứ, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cô hết. Thanh Yến không muốn nói là chuyện của hắn. Ai mà chẳng có bí mật chứ. Huống chi... cô cảm thấy đúng là Thanh Yến không biết thật.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên đần ngay cả lai lịch của mình cũng chẳng rõ.