Boss Là Nữ Phụ

Chương 1295: Thiếu tướng thích ngả ngớn (38)



Người phụ nữ động động cái cổ cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Cô ta làm sao thế?

Đây là nơi nào?

“Tỉnh rồi?”

Người phụ nữ nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn lên. Cô ta không tin tưởng trợn trừng mắt, “Cô… Sao cô lại không sao? Cô đã làm gì tôi? Thả tôi ra!”

Lúc này, người phụ nữ mới nhận ra mình bị trói, cô ta giãy giụa, “Từ Mi, cô thả tôi ra.”

Từ Mi ngồi trong góc tối của căn phòng, giọng không nghe ra vui buồn, “Tôi chỉ cho cô uống thứ mà cô muốn cho tôi uống thôi mà.”

Sau đó cô ta đứng dậy, đi ra khỏi chỗ, “Tôi đã lăn lộn trên thương trường mười năm, trò vặt vãnh này của cô sao có thể qua được mắt tôi chứ?”

Cô ta mới gặp được Cốc Lam, mà Cốc Lam là người mà ả đàn bà này có thể mời nổi sao?

Chuyện đơn giản như thế này cô ta vẫn hiểu được.

Cô ta rất muốn tới đây để xem xem người phụ nữ này muốn làm gì?

“Bên ngoài đều là người của tôi, cô cho rằng cô có thể chạy ra ngoài được sao?” Người đàn bà trấn định lại. Hạ Vũ sẽ tới đây ngay, cô ta cần kéo dài thời gian, “Từ Mi, cô chỉ là bại tướng trong tay tôi. Mười năm trước tôi có thể cướp được Hạ Vũ thì mười năm sau tôi vẫn có thể khiến cô hai bàn tay trắng.”

Khuôn mặt Từ Mi trở nên méo mó, “Cô đã ở bên Hạ Vũ rồi, vì sao phải đối phó với tôi nữa chứ?”

“Ở bên nhau thì sao? Hắn lúc nào cũng chỉ nhớ tới cô, ở trên giường cũng chỉ gọi tên cô. Hôm nay tôi muốn giết cô.” Người phụ nữ tàn nhẫn nói, “Cô biết mười năm này tôi hận cô thế nào không?”

Từ Mi sửng sốt, sau đó cười to hai tiếng, “Cô hận tôi? Cô có tư cách gì mà hận tôi chứ? Không phải cô là người cướp hắn khỏi tay tôi sao?”

“Đó là vì cô không có bản lĩnh, đừng oán trách người khác.” Người phụ nữ cười lạnh.

“Đúng thế, trách tôi không có bản lĩnh, vậy hôm nay cô hãy thử nếm một chút những gì cô đã chuẩn bị cho tôi đi.”

Người phụ nữ đột nhiên hoảng hốt, “Cô muốn làm gì?”

Từ Mi mở cửa ra, “Cô muốn làm gì với tôi, không phải cô là người rõ ràng nhất sao?”

“Cô dám động vào tôi, nhà tôi và Hạ Vũ sẽ không tha cho cô.” Giọng người phụ nữ la hét ầm ĩ, “Từ Mi, cô quay về đây, cô không muốn sống nữa sao?”

Từ Mi đi ra cửa, có người đàn ông từ ngoài đi vào, cửa phòng thong thả khép lại, tiếng hét chói tai của người phụ nữ xuyên qua cánh cửa truyền ra bên ngoài.



Lúc Hạ Vũ tìm tới thì người phụ nữ kia dù không bị tổn thương gì nhiều nhưng vẫn bị làm ô uế.

Người phụ nữ hận Từ Mi, bảo nhà mẹ đẻ chèn ép Từ Mi. Từ Mi vốn dĩ đã rất khó khăn, bị làm khó dễ như thế thì càng thêm gian nan.

Người phụ nữ hận lây cả Hạ Vũ, không hề cho hắn sắc mặt tốt đẹp gì.

Năm đó, Hạ Vũ được phái tới bên cạnh người phụ nữ này để lấy trộm tình báo, nhưng lại bị cô ta hạ thuốc, còn bị cô ta nắm được nhược điểm, mấy năm nay hắn vẫn luôn ẩn nhẫn.

Hắn cũng không rõ mình làm thế là vì tiền đồ của mình hay vì Từ Mi. Tóm lại, hắn cứ luôn yên lặng chịu đựng.

Nhưng đúng lúc này, nhìn thấy bộ dáng điên khùng của người phụ nữ đó, lửa giận nhiều năm bị nén xuống của Hạ Vũ lại bùng lên.

Có lẽ Hạ Vũ đột nhiên bùng nổ đã kích thích tới người phụ nữ nên cô ta từ bệnh viện trốn ra ngoài.



“Từ tiểu thư, điều kiện này cô nên suy xét một chút.” Người đàn ông lén vuốt đùi Từ Mi ở dưới bàn, cười vô cùng đáng khinh, “Gả cho tôi, đừng nói là cô muốn đầu tư, cô muốn ngôi sao tôi cũng sẽ hái cho cô.”

Từ Mi lập tức đứng lên, “Lưu tổng, cáo từ.”

Lưu tổng giữ chặt Từ Mi lại, ấn cô ta xuống bàn, “Từ Mi, cô làm bộ cái gì hả? Nghe nói đàn ông bên cạnh cô không ít, đã bị không ít người chơi rồi đúng không? Sao thế, ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ đầu tư cho cô, thế nào?”

Lưu tổng không nhịn được bắt đầu xoa véo trên người cô ta, hơi thở dồn dập.

Mặt Từ Mi đầy chán ghét, nhấc chân đá Lưu tổng một cái, sau đó đẩy hắn ra, lấy bình rượu ở trên bàn đập xuống đầu hắn.

Lưu tổng kêu lên một tiếng, duỗi tay che đầu, máu tươi trào qua kẽ hở ngón tay hắn.

Từ Mi kéo lại quần áo, xoay người rời khỏi phòng ăn, ra khỏi nhà hàng.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Từ Mi chạy dọc trên đường một đoạn rồi mới giảm tốc độ, biểu tình của cô ta gần như chết lặng.

Mấy ngày nay, những người đàn ông cô ta gặp phải đều như thế, chưa nói xong một câu đã đều nghị lên giường.

Từ Mi cảm giác âm thanh xung quanh dần biến mất, những sắc mặt đáng ghét cũng dần biến mất, chỉ còn một mảnh yên lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh ồn ào náo động đáng ghét lại một lần nữa quay về. Cô ta nghe thấy có người hét lên chói tai, người phía trước ra sức phất tay với cô ta, mặt đầy hoảng sợ.

“Rầm!”

Thế giới lập tức quay cuồng.

Từ Mi cảm nhận được mình từ trên trời rơi xuống, nện trên nóc một chiếc xe ô tô. Cô ta nhìn thấy người phụ nữ có biểu tình điên khùng ở bên trong đang nhìn cô ta với ánh mắt đầy căm hận, “Đi chết đi, đi chết đi, Từ Mi, đi chết đi.”

Cô ta như về lại kiếp trước, lúc cô ta chết cũng yên lặng thế này.

Hết thảy của cô ta đều như một giấc mộng.

Đúng thế, chính là một giấc mộng.

Giờ cô ta cũng nên tỉnh mộng rồi.

Lúc Hạ Vũ tới thì Từ Mi đã chết, mà người phụ nữ kia bị bắt lại vì tội cố gây thương tích.

Người phụ nữ bị kiểm tra ra có bệnh tâm thần. Người nhà cô ta thay đổi một hồi liền khiến cô ta trở thành vô tội.

Hạ Vũ áp cơn giận và sự hận thù trong lòng xuống, không biểu lộ ra cảm xúc gì trước mặt bọn họ. Đến khi người nhà của vợ hắn thả lỏng cảnh giác, hắn liền đưa cô ta tới bờ biển.

Lúc mọi người tìm tới thì chỉ còn chiếc xe lăn của người phụ nữ mà thôi.



Một thời gian dài sau đó, Diệp Sâm chấp nhất muốn nhốt Thời Sênh lại, không cho ai nhìn thấy cô. Lúc trước Thời Sênh cảm thấy tên ngốc này ở thế giới này rất bình thường, nhưng mà nào có bình thường chỗ nào, đây rõ ràng là phát bệnh muộn mà thôi.

Bị Thời Sênh đánh mấy lần, Diệp Sâm ấm ức không chịu được, nhưng không dám nhốt cô lại nữa.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, sau đó chẳng có ai gặp được Diệp phu nhân của Tập đoàn Đế Lam nữa.

Thời Sênh ở thế giới này gặp vấn đề về sức khỏe. Diệp Sâm canh giữ bên mép giường của cô, trong mắt có nước lấp lánh.

Thời Sênh duỗi tay vuốt mặt hắn, “Đừng khóc.”

“Không khóc.” Diệp Sâm cầm tay cô, bướng bỉnh nói.

Thời Sênh cười, duỗi tay cởi đồng hồ trên cổ tay hắn xuống, “Không phải anh tin là có kiếp này, kiếp sau sao?”

Diệp Sâm gật đầu, “Anh tin, nhất định chúng ta sẽ gặp lại ở kiếp sau.”

“Ừ, sẽ, chờ em.”

Thời Sênh nắm chặt đồng hồ chờ cái chết tới. Lấy một tư thế khác để thể nghiệm cái chết, quá trình này đã quá quen thuộc với người chơi lâu năm như Thời Sênh rồi, không sợ hãi, cũng không chờ mong.

Diệp Sâm như biết gì đó, lẳng lặng nhìn cô rất chăm chú.

Ánh sáng trước mắt dần biến mất, gương mặt của Diệp Sâm càng lúc càng mơ hồ.

Thời Sênh hoảng hốt, dường như cô đã nhìn thấy sự mê man trong mắt của Diệp Sâm biến mất, thay vào đó là sự thanh triệt, thấu hiểu.

Là loại ánh mắt đã nhìn thấu toàn thế giới.

Nhưng mà Thời Sênh còn chưa có cơ hội thấy rõ thì trước mắt đã tối sầm.

Diệp Sâm nhìn cô trút hơi thở cuối cùng, ánh sáng trên mặt chậm rãi ảm đạm. Hắn như một gốc cây luôn cần ánh sáng mặt trời. Khi ánh sáng mặt trời biến mất thì sự sống của hắn cũng mất đi, chỉ còn lại sự u ám.

Diệp Sâm đi tới bên kia, cẩn thận nằm lên, ôm Thời Sênh vào trong lòng, hôn lên trán cô theo thói quen.

Hắn thong thả nhắm mắt lại.

Anh chỉ sống vì em.

Khi y tá tiến vào, phát hiện trên giường bệnh có hai người đã ngừng hơi thở, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv