Boss Là Nữ Phụ

Chương 1120: Thanh xuân có em (14)



Mãi đến tối, Ngôn Luật mới trở về, đi vào bằng cửa chính, trên tay cầm theo chìa khóa phòng.

Thời Sênh đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào hắn.

Ngôn Luật đặt chìa khóa xuống, đôi môi mỏng hơi cong lên, “Cô giáo, đừng có dùng ánh mắt thèm khát đó nhìn em.”

Thời Sênh: “…” Thèm khát ông nội cậu ấy!

Cái tính cách thế này, cho dù có là Phượng Từ đi chăng nữa cô cũng muốn đánh! Quá đáng ghét rồi đó!

Thời Sênh không nói gì, Ngôn Luật cũng không để ý, trong tay mang theo một thứ đặt trước mặt cô, “Quà gặp mặt, cô giáo đừng chê.”

Thời Sênh nhìn vào bên trong, là một chiếc bánh ngọt, bên trên mặt bánh còn dùng sữa vẽ hình một chú gấu trúc nhỏ rất đáng yêu, bên cạnh điểm xuyết thêm một chút hoa quả.

Lúc hắn thu tay lại, Thời Sênh bất ngờ chộp lấy tay hắn.

Trong chớp mắt, Thời Sênh cảm thấy mình không phải đang cầm một cánh tay mà là một tảng đá lạnh.

Không hề có bất kì cảm giác quen thuộc nào.

Chỉ có lạnh giá.

Trong nháy mắt, Thời Sênh muốn dùng đến linh lực, nhưng giây tiếp theo mới đột nhiên nghĩ ra, thế giới này hình như không có linh lực…

Chết tiệt!

Thế giới này điên rồi!

Giọng nói của Ngôn Luật vọng bên tai, “Cô giáo, cầm đủ chưa?”

Thời Sênh buông tay, đứng dậy, cảnh cáo nói: “Đừng có lại gần phòng của tôi.”

Ngôn Luật bỏ tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Câu này đáng lẽ phải do em nói với cô mới đúng.”

Thời Sênh nghiến răng, người này nếu đúng là Phượng Từ thì cũng quá đáng ghét.

Ngôn Luật nhìn theo Thời Sênh bước lên tầng tên, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất, hắn mới thu lại ánh nhìn, thò tay cầm chiếc bánh trên bàn lên.

Ngón tay chạm vào bánh, ánh mắt của hắn chợt dừng lại trên mu bàn tay, không biết đang nghĩ những gì, nụ cười bỗng nhiên tươi thêm vài phần. Giây phút đó, tất cả những đồ vật trong phòng đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại nụ cười rực rỡ của hắn.

Thời Sênh trở lại phòng ngủ, bực bội vò đầu.

Ngôn Luật…

Người này là ai chứ?

Tình tiết trong truyện không hề nhắc đến nhân vật này.

Thời Sênh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thiển Lam, từ chỗ Lâm Thiển Lam biết được một số chuyện của Ngôn Luật.

Người này là Nhất bá của Anh Lan.

Trong khối đại học, có truyền thuyết về “nhất bá nhị vương”.

Hai vương là Lăng Hủ và Âu Vũ Thần, một người là nam chính, một người là nam phụ.

Còn “nhất bá” Ngôn Luật này, hoàn cảnh không rõ, chỉ biết là mới từ nước ngoài về.

Từ ngày đầu tiên hắn vào trường đã đánh cho đám người xưng bá trong trường trước đó một trận, một tuần sau ấy quét sạch đám côn đồ trong trường học, nhanh chóng đã có được cái thân phận “Bá chủ” này.

Kể từ đó, hắn vẫn luôn sánh ngang với hai Vương tử, trở thành một tồn tại mà trường Anh Lan, thậm chí của tất cả những trường học khác cũng không dám động vào.

Một nam sinh có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai nhưng lại là một người cuồng bạo lực, bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ sợ hãi.

“Cô ơi… Sao anh ấy lại phải chuyển đến kí túc của cô ở vậy?” Phía bên kia, Lâm Thiển Lam nói bằng giọng rất nhỏ, giống như nói to sẽ bị Ngôn Luật nghe thấy vậy.

Thời Sênh lắc đầu, “Chắc là bị đần.”

Ai mà biết được suy nghĩ của đám đần độn chứ?

Hô hấp của Lâm Thiển Lam nghẽn lại, “Cô à… Cô phải cẩn thận đấy, Ngôn học trưởng sẽ không quan tâm cô là nam hay nữ đâu, anh ta đều sẽ đối xử như nhau.”

Hắn dám đánh ông thì ông đây sẽ đánh chết hắn.

Đương nhiên, Thời Sênh sẽ không nói ra câu này, cô tán gẫu thêm vài câu với Lâm Thiển Lam rồi tắt điện thoại.

Thời Sênh cầm túi ra ngoài, nhìn thấy trước cửa phòng mình đang đặt chiếc bánh ngọt lúc trước, Thời Sênh thò đầu nhìn ra, phòng bên cạnh vẫn đang đóng.

Cô đem chiếc bánh ngọt vứt đến trước cửa phòng hắn, nhanh chóng xuống lầu rời khỏi ký túc.

Trước khi xác nhận con hàng này rốt cuộc có phải người kia không thì cô vẫn nên giữ khoảng cách với hắn ta sẽ tốt hơn.



Có thể là vì Thời Sênh đã thu thập đám người Kim Vũ nên giờ vẫn có thể yên ổn lên lớp, học sinh lớp bảy năm hai cũng yên phận xuống.

Hiện giờ, bọn họ đều chỉ là những con tép nhỏ, ở trận đấu đá của các đại ca, bọn họ vẫn nên lùi xa thì tốt hơn!

Thời Sênh trong phần lớn các tiết học đều để cho bọn họ tự học, khi khó khăn lắm mới dạy được một lần thì không phải là bị phạt đứng thì là bị phạt chép bài tập, hoặc tổng hợp cả hai.

Dùng lời của Thời Sênh nói thì sẽ là: Các em là một tập thể, nếu có gì tốt đương nhiên mọi người cần phải chia sẻ với nhau.

Toàn thể học sinh lớp bảy năm hai: “…” Tôi khinh, rõ ràng là cô đang trả thù.

“Như vậy có được không?”

“Chúng mày có làm hay không?” Kim Vũ nhìn mấy người khác.

“Vũ…” Bạch Thiến hơi sợ hãi, “Đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa được.”

“Được thôi, em đừng có tham gia, về đi.” Kim Vũ mất bình tĩnh, “Chỉ biết khóc, em có biết là cô ta sẽ không buông tha cho chúng ta không?”

Sắc mặt Bạch Thiến càng trắng bệch, “Thế nhưng…”

“Mình nghe theo A Vũ.” Một cô gái khác tỏ thái độ ngay lập tức.

Bạch Thiến trừng mắt nhìn cô gái đó một cái, chen đến bên cạnh Kim Vũ, ôm lấy cánh tay hắn ta, tuy không nói gì nhưng đã tỏ rõ lập trường của mình.

Mấy người khác cuối cùng cũng đều đồng ý.

Kim Vũ hài lòng gật gật đầu, “Được, lát nữa hai người các cậu tìm cách dụ cô ta ra cổng sau của trường.”

“Chúng mình á?” Bạch Thiến chỉ vào mình, rõ ràng là có chút không đồng ý.

“Hai người là con gái, cô ta sẽ không cảnh giác nhiều.” Kim Vũ phân tích cho bọn họ, Bạch Thiến thân là bạn gái của Kim Vũ, biết rằng nếu bản thân không nghe theo lời của Kim Vũ thì có thể vị trí bạn gái sẽ được thay bằng người khác.

Đám người Kim Vũ bàn bạc xong xuôi, vừa hay đến lúc chuông báo vào giờ học reo.

Thời Sênh bấm thời gian, cầm theo chồng bài thi bước vào lớp học.

Cô đưa tập bài thi cho học sinh ngồi dãy đầu tiên, “Hôm nãy sẽ làm một bài kiểm tra nho nhỏ, phát đề.”

Toàn bộ học sinh trong lớp đều sững sờ, bài thi nho nhỏ là cái quỷ gì?

Gần đây cô ta mới dạy được vài tiết, căn bản là không học được cái gì cả mà.

Sau khi đề thi được phát xong, Thời Sênh kéo ghế ngồi xuống, gõ gõ cái bảng, cười như không cười nói: “Những học sinh không đạt tiêu chuẩn sẽ có quà tặng bất ngờ.”

Quà tặng bất ngờ ư?

Có mà quà tặng khiến người khác sợ hãi thì có…

Một đám học sinh vùi đầu cắn bút…

Câu hỏi này hình như đã giảng qua rồi, làm sao giải nhỉ?

Câu hỏi này hình như đã gặp ở đâu rồi, dùng công thức nào đây?

Câu hỏi này…

Từng câu hỏi hình như đều đã gặp qua, thế nhưng làm sao cũng không thể nhớ được nên làm thế nào.

Cuối cùng, lúc nộp bài thi, cả đám người mặt mũi nhăn nhó khổ sở, bọn họ có thể dự đoán trước được sau khi có kết quả thì họ sẽ bị chỉnh như thế nào rồi.

“Ngày mai là cuối tuần, lớp trưởng lát nữa phát bài tập cho mọi người.” Thời Sênh nhận tập bài thi rồi bước đi, ánh mắt lướt qua góc lớp, cô dừng lại, “Sao Mộ Dung Tiểu Tiểu không lên lớp?”

Học sinh: “…” Bây giờ cô mới phát hiện thiếu một người à!

Lớp trưởng đứng lên trả lời: “Thưa cô, bạn học Mộ Dung từ sáng nay đã không lên lớp rồi, nghe nói là nghỉ phép.”

Nghỉ phép……

Cô không phải là giáo viên chủ nhiệm của lớp, nếu có người muốn nghỉ phép thì nhất định sẽ xin giáo viên chủ nhiệm.

Hừ, chắc là có gian tình gì với nam chính rồi.

Thời Sênh vừa bước ra khỏi lớp thì Bạch Thiến và một cô gái nữa chạy đuổi theo, Bạch Thiến nhanh chóng nói: “Cô ơi, bọn em có chuyện muốn nói với cô.”

Thời Sênh không thèm dừng lại, vẫn giữ tốc độ bước về phía trước, “Có chuyện gì?’

“Ở đây không tiện nói, cô có thể đi cùng bọn em đến cửa sau phía bắc của trường không, Kim Vũ cũng muốn nói chuyện với cô.”

“Không rảnh.” Một đám nhãi ranh vẫn còn muốn gây chuyện, học cách thu lại cảm xúc trước đi.

Bạch Thiến: “…”

“Cô à, không phải là cô đang sợ đấy chứ?” Cô gái còn lại dùng đến cách khích tướng.

“Đúng đấy, cô sợ các em hãm hại cô, cho nên không đi, có vấn đề gì à?”

Cô gái: “…”

Kế hoạch này không tiếp tục được rồi.

Hai người trơ mắt nhìn Thời Sênh đi vào văn phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv