Một đám người trừng mặt nhìn căn phòng sụp xuống.
Giờ phải làm gì đây?
“Cứu người.” Bùi Diệp bình tĩnh ra lệnh.
“Lão đại, cứu thế nào đây?” Toàn bộ đã sụp xuống rồi, muốn đào ra, phải đào tới khi nào chứ?
Bàng Kha tích cực hơn những người khác, Bùi Diệp vừa ra lệnh, hắn liền đi về phía đống đổ nát kia.
Bùi Diệp là người thứ hai đi qua.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể cầm dụng cụ đi tới hỗ trợ.
Diệp Dao ở vị trí gần tận cùng, cho dù vừa rồi khi căn phòng sụp xuống có di động một chút nhưng độ chênh lệch cũng không lớn, cho nên bọn họ cất tiếng gọi ở các vùng xung quanh một hồi, chỉ tiếc không có ai đáp lại.
Không có người trả lời, vậy thì chỉ có thể đào tìm.
Lúc Tô Niệm Chi tỉnh lại thì đám người Bùi Diệp mới đào được chừng một phần năm. Đầu tiên hắn nhìn sang bên đó, sau mới nhảy dựng lên đánh A Ngộ.
“Giờ cậu giỏi rồi đúng không, lại dám ra tay với tôi, nếu ở thời cổ đại thì cậu đã sớm bị giết chết rồi.”
“Trước đó anh ta đã dám ra tay với anh rồi.” Thời Sênh ở bên còn bổ thêm một đao.
Tô Niệm Chi càng nghe càng tức, đánh A Ngộ một hồi. A Ngộ chỉ yên lặng chịu đựng.
Dù sao thiếu gia nhà hắn ngoại trừ chạy trốn nhanh thì với những chuyện khác đều là gà, đánh cũng chẳng đau tí nào.
Chờ Tô Niệm Chi trút giận xong, hắn mới nhớ ra việc chính, vọt tới trước căn phòng kia, “Trứng của tôi đâu? A Ngộ! Trứng đâu?”
Đứng nói với hắn là bị rớt lại rồi nhé!
“Bị rớt lại rồi!” BOY ngay thẳng đáp với vẻ mặt thành thực.
Câu trả lời của A Ngộ làm Tô Niệm Chi phát điên, “Vì sao lại bị rớt, các người đã làm gì hả? Vì sao không lấy trứng ra. Tôi mặc kệ, tôi muốn trứng, cậu đi đào ngay cho tôi.”
A Ngộ: “…” Người làm sụp chỗ này có phải hắn đâu, thiếu gia hung hăng với hắn làm gì chứ?
Đầu sỏ gây chuyện ở bên kia thiếu gia à!
Tô Niệm Chi tức giận chửi ầm lên, A Ngộ chỉ có thể đi tìm trứng cho hắn.
Tô Niệm Chi đi theo chỉ huy, Thời Sênh nhìn dáng vẻ của A Ngộ, đoán là hắn lại đang suy nghĩ xem làm sao để đánh ngất thiếu gia nhà mình.
Nhưng giờ Tô Niệm Chi đã biết cảnh giác, không dễ ra tay, cuối cùng A Ngộ chỉ có thể nhận mệnh đi tìm trứng.
Vì sao chuyện cô gái kia gây ra, cuối cùng người chịu khổ lại là hắn chứ?
Một đám người kẻ tìm trứng, kẻ đào đá tìm người, Thời Sênh nhìn bọn họ làm việc một cách nhàm chán, cuối cùng không chờ được nữa, lấy di động ra chơi game.
Lấy đâu ra mạng internet ư?
Ngốc lắm, chơi offline thôi.
Nhạc game nổi lên, người bên kia lâm vào im lặng quỷ dị.
Cô ta lại còn đang chơi game!
Cô ta lấy đâu ra tâm tình chơi game chứ?
Tưởng đang ngao du à? Bọn họ đang đi trộm mộ đấy! Trộm mộ! Trộm mộ!
Tô Niệm Chi đi từ bên chỗ A Ngộ qua, liếc nhìn di động của Thời Sênh một cái, nụ cười trên mặt tươi như hoa: “Tiểu Bắc, cho tôi chơi một chút đi.”
“Không phải anh cũng có di động à?” Vì sao phải lấy của cô chơi, không cho.
“A Ngộ làm rơi mất rồi.”
“Thiếu gia, di động là do chính tay ngài làm rơi mà.” A Ngộ biện bạch, cái tội này hắn không gánh được.
“Tôi nói là cậu thì chính là cậu!” Tô Niệm Chi trừng mắt, “Mau đào đi!”
A Ngộ: “…” Ngài là thiếu gia, ngài lớn nhất.
Mọi người: “…” Có khả năng bọn họ gặp mấy tên giả trộm mộ rồi.
“Tiểu Bắc, cho tôi chơi chút đi mà.”
“Không cho.”
“Chị à!” Tô Niệm Chi lại bắt đầu ôm đùi.
Thời Sênh: “…” A Ngộ, mau đưa tên thiếu gia bại não nhà anh đi mau, ông đây muốn rút kiếm!
Dù sao, kết quả cuối cùng của câu chuyện là đám người bên kia nhìn thấy cả hai tên này ngồi xổm một góc chơi game.
Thật sự cạn lời!
Bọn họ đào rất lâu mới nhìn được tới phía dưới, Diệp Dao nằm kẹp dưới một tảng đá, bên cạnh có một tảng đá khác chống đỡ nên cô ta bị lọt vào một cái khe nhỏ, chưa tới mức bị đè thành thịt nát.
“Trứng nát…” Có người chỉ vào quả trứng vỡ nát bên cạnh Diệp Dao.
“Cứu Dao Dao ra trước đã, hai cậu đứng sang bên kia, cẩn thận một chút.” Bàng Kha chỉ huy mọi người.
Nhưng bọn họ phát hiện chân của Diệp Dao bị đè lên, muốn kéo cô ta ra thì phải nâng tảng đá bên cạnh lên.
Đến khi bọn họ lôi được Diệp Dao ra ngoài thì đã qua thêm vài giờ.
Thừa dịp lúc bọn họ vội vàng sơ cứu cho Diệp Dao, Tô Niệm Chi chạy tới, nhìn cái đống vỏ trứng dưới đất, vẻ mặt như bị cắt một khối thịt vậy, sao lại nát mất rồi?
Hắn nhìn trong chốc lát, nhấc chân định đi tới gần để nhặt lên.
“Thiếu gia, ngài làm gì thế?” A Ngộ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn.
“Vỏ trứng cũng có thể nghiên cứu một chút.” Có còn hơn không.
A Ngộ: “…” Bỏ đi có được không, ai biết quả trứng này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, lỡ như nó mang siêu cấp virus gì thì biết làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất là quả trứng này lúc trước còn biết chạy nữa!
“Để tôi, thiếu gia, ngài đợi ở trên này đi.” A Ngộ kéo Tô Niệm Chi lại.
“A, cậu cẩn thận chút nhé!” Tô Niệm Chi còn thân thiết dặn dò một câu. A Ngộ còn đang kỳ quái không hiểu sao thiếu gia lại quan tâm mình đột xuất thế, lại chợt nghe hắn nói tiếp. “Đừng làm xác trứng vỡ vụn.”
Ha ha, sao thiếu gia có thể quan tâm hắn chứ!
Quả nhiên chỉ là ảo giác.
A Ngộ hít sâu một hơi, cẩn thận đi xuống, đầu tiên hắn cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có thứ gì kỳ quái mới đeo bao tay vào, hốt toàn bộ đống xác trứng vào trong một cái túi lớn.
“Phía dưới có thứ gì không?” A Ngộ vừa lên, Tô Niệm Chi liền vội vàng hỏi.
“Không có.”
Tô Niệm Chi nhìn xuống dưới thăm dò: “Thứ bên trong trứng đi đâu rồi?”
“Không biết.”
“Sao cái gì cậu cũng không biết thế.” Tô Niệm Chi tỏ ra ghét bỏ, “Nếu không phải tại cậu đánh ngất tôi, liệu tôi có bỏ qua cho nó không?”
“Thiếu gia, tôi nghĩ cho sự an toàn của ngài thôi.” A Ngộ đã quen với chuyện Tô Niệm Chi thỉnh thoảng lên cơn điên rồi, hành vi trước đó của hắn sao có thể so với nguy hiểm lúc này được.
Tô Niệm Chi đột nhiên im lặng, cướp lấy gói đồ trong tay A Ngộ, nghiêng ngả leo qua đám đổ nát, trở lại bên cạnh Thời Sênh vẫn đang chơi game.
Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái rồi nhíu mày nhìn A Ngộ, lại phát bệnh à?
Dường như A Ngộ đọc hiểu được ý của Thời Sênh, lắc đầu, thiếu gia không có bệnh.
Thời Sênh giật giật khóe miệng, cái này còn không gọi là bệnh à, cô thấy còn là bệnh nguy kịch rồi đấy chứ.
Tô Niệm Chi mân mê đống vỏ trứng, ánh mắt A Ngộ nhìn hắn không chớp, như chỉ sợ mình nháy mắt một cái thì thiếu gia sẽ lập tức cho vỏ trứng lên miệng ăn cũng không chừng.
“Kỳ quái…” Tô Niệm Chi không đưa vỏ trứng lên miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào nó, biểu tình nghĩ mãi không ra, “Bên trong đống vỏ trứng này hoàn toàn khô ráo, rõ ràng là không có gì.”
A Ngộ rất muốn nói không thể nào, bởi vì hắn đã tận mắt thấy quả trứng ấy lăn lung tung trên đất.
Nhưng ngẫm lại thuộc tính của thiếu gia nhà mình, hắn lại nuốt mấy câu này vào bụng.
“Có gì mà kỳ quái.” Thời Sênh bĩu môi xem thường, “Đây là trứng ở trong quan tài, có thể giống trứng ở bên ngoài chắc?”
A Ngộ cảm thấy Thời Sênh chỉ đoán mò, không ngờ thiếu gia nhà mình lại rất đồng tình, “Nói cũng đúng lắm.”
Thời Sênh bắt đầu giật dây Tô Niệm Chi, “Không phải còn một quả sao? Bảo A Ngộ nhà anh đào ra đi.”
Đúng thế, còn một quả nữa.
Tô Niệm Chi mở to mắt, “A Ngộ.”
A Ngộ giật giật khóe miệng, Ôn Bắc này tuyệt đối là có âm mưu.
“Thiếu gia.” A Ngộ nghiêm túc ngắt lời hắn. “Chúng ta phải ra ngoài thôi, đồ ăn chỉ còn chống đỡ được vài ngày nữa.”