"Nhưng họ cũng sẽ không vì tìm được cháu ruột của mình mà đoạn tuyệt quan hệ với mẹ đâu, nhiều nhất thì cũng chỉ là ít quan tâm tới mẹ hơn thôi. Mẹ cũng đã được gả đi rồi, đừng có để tâm tới những chuyện đó nữa. Nói cách khác, chỉ cần mẹ vẫn có thể ra vào Hạ gia bình thường thì không có ai có thể xem thường mẹ được cả. Huống hồ mẹ không nói thì người khác cũng chẳng biết, tại sao mẹ cứ phải tự hù dọa mình như vậy?"
Điểm này, Du Hí không thể nào hiểu nổi.
Bà chỉ là một cô con gái nuôi được gả đi chứ đâu phải con gái ruột, chỉ cần giữ được bổn phận của mình, làm tốt chuyện thuộc phận sự của mình, làm tròn chữ hiếu của mình với hai ông bà, như vậy là đủ rồi.
Huống hồ, Hạ gia đều là người phúc hậu, trước đây người ta cũng chẳng bạc đãi bà, sau này tất nhiên cũng sẽ vậy.
Du phu nhân cắn răng nói: "Con chẳng hiểu gì cả, mẹ vì con mà lao tâm khổ tứ bao năm trời mới đổi lại được thế cục tốt đẹp ngày hôm nay. Con trở thành đứa trẻ duy nhất của Hạ gia, được ông bà ngoại yêu thương chiều chuộng, bác con cũng không thể kết hôn sinh con, tới lúc đó con sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hạ, con có hiểu không? Nhưng giờ Yến Thanh Ti trở lại, mọi thứ có lẽ sẽ biến thành bong bóng hết. Nỗi khổ tâm cả mọi tính toán của mẹ đều là vì con, sao con không chịu hiểu thế hả?"
Trước đây Du Hí không hiểu, nhưng giờ thì anh ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu rồi.
Thứ mẹ anh ta muốn không phải là một chút quan tâm từ nhà họ Hạ mà bà cũng chẳng cần người khác thấy bà với Hạ gia có quan hệ thế nào, bà muốn nhiều hơn, quá nhiều... thật sự là quá nhiều...
Du Hí cảm thấy anh ta không nhận ra mẹ mình nữa. Bà vẫn luôn là một người dịu dàng, tao nhã trước mặt người khác, lúc nào cũng là một người phụ nữ tỏa ra khí chất phu nhân cao quý, nhưng hiện tại, bà không còn bình tĩnh nữa, không tao nhã nổi nữa, mọi thứ toát lên trên gương mặt bà chỉ toàn là kiêu căng và không cam chịu.
Du Hí nhịn không được nói: "Mẹ, Yến Thanh Ti là cháu ngoại ruột nhà họ Hạ, sao con có thể tranh với cô ấy được? Lại nói... cho cô ấy không phải là chuyện rất bình thường sao? Ở nhà họ Du con cũng không thiếu thứ gì, sao phải đi tranh giành những thứ ấy?"
Du phu nhân không nói gì, bà ta bỗng bình tĩnh trở lại.
Nhưng Du Hí lại cảm thấy sự phiền muộn tỏa ra từ bà càng đáng sợ hơn, anh ta nhịn không được mà ngồi dịch ra một chút.
Du phu nhân hít sâu một hơi dài, bình tĩnh nói: "Nếu không có Yến Thanh Ti, tất cả mọi thứ tại Hạ gia sớm muộn cũng sẽ là của con, con là người thừa kế duy nhất."
Du Hí cảm thấy có chút nực cười, "Mẹ, mẹ muốn gì? Dựa vào cái gì mà người ta phải cho con chứ?"
"Vì con là cháu ngoại duy nhất của Hạ gia, con là..."
Du Hí ngắt lời bà: "Nhưng con không phải là cháu ruột, con với Hạ gia không có bất cứ quan hệ huyết thống nào hết, Yến Thanh Ti mới là cháu gái ruột của nhà họ Hạ."
Nhạc phu nhân lãnh đạm nói: "Nếu không có Yến Thanh Ti, con chính là duy nhất."
Du Hí cảm thấy không thể nói tiếp được nữa, "Nhưng mà, không có nếu, Yến Thanh Ti... đã trở lại rồi!"
Du Hí không có chí hướng cao xa gì, hoàn toàn là một kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc, anh ta cho rằng của cải của Du gia cũng đủ để anh ta tiêu xài rồi, có nhiều hơn nữa cũng tiêu không hết, chẳng có ý nghĩa gì cả. Huống hồ, kể cả không có Yến Thanh Ti, người ta cũng chẳng có lí do gì mà phải cho anh cả.
Thân phận của anh rất lúng túng khó xử, người ta cũng chẳng có lí do trời ơi đất hỡi nào mà nên cho anh.
Nhưng những lời này Du Hí tuyệt đối không dám nói, anh sợ mình nói ra rồi sẽ bị mẹ anh ta đạp xuống mất.
Du Hí không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, nhắm mắt trả vờ ngủ.
Sắp tới Hạ gia, Du phu nhân liền gọi anh ta dậy.
"Nhớ lời mẹ nói, gặp ông ngoại thì phải biểu hiện cho tốt, biết chưa?"
Du Hí lạnh lùng nói: "Con có biểu hiện hơn nữa cũng không bì với được miếng thịt nhà người ta..."