Đi được một lát, Hạ An Lan gọi: “Thanh Ti…”
“Dạ?”
Hạ An Lan hỏi: “Con từng có mâu thuẫn gì với Du Hí à?”
Mưa gió trong giới chính trị, âm mưu quỷ kế, phức tạp hơn những người bình thường có thể biết rất nhiều, Hạ An Lan là người từng trải, đã từng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cố ý châm chọc Du Hí, Yến Thanh Ti bình thường không có lý gì lại vô duyên vô cớ làm kẻ địch của ai, trừ phi người đó có ân oán gì với con bé.
Yến Thanh Ti gật đầu thừa nhận một cách sảng khoái: “Đúng ạ!”
Hạ An Lan tin tưởng Yến Thanh Ti, trong tiềm thức của ông, Yến Thanh Ti kể cả có sai thì chắc chắn cũng có lý do của nó. Du Hí nhất định đã làm điều gì đó mà con bé không thể tha thứ được.
Ông nói: “Kể cho bác nghe xem nào?”
Yến Thanh Ti cúi đầu, đá viên sỏi trên mặt đất: “Con không biết nên nói như thế nào, cũng không muốn nói.”
Suýt chút nữa bị người ta cưỡng bức dù sao cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, cô không muốn nhắc đến nó nữa. Lúc đó, cô đẩy Du Hí xuống lầu cũng coi như là đã thanh toán xong món nợ này, quá khứ là quá khứ.
Hạ An Lan thấy khi nhắc đến chuyện của Du Hí là gương mặt con bé lại vô thức tỏ ra chán ghét, liền biết chắc chắn là Du Hí đã làm chuyện gì đó khiến con bé cực kì căm ghét, đến nỗi ngay cả tên của kẻ đó cũng không muốn nhắc đến.
Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh Ti: “Con không muốn nói thì bác cũng không hỏi nữa.”
Yến Thanh Ti cười cười, “Bác nói như thế lại khiến con cảm thấy ngại quá! Quả thực con có biết Du Hí, hắn ta cũng đã từng bám đuổi con. Lúc Du phu nhân hỏi con có biết hắn ta không, con nói không biết là bởi vì con chán chẳng muốn mua dây buộc mình, nhưng bà ta cứ hết lần này đến lần khắc nhắc đến con trai bà ta khiến con cảm thấy phiền lắm. Con trai bà ta như thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ bà ta còn không biết hay sao?”
Hạ An Lan không nói gì, Yến Thanh Ti nói rất đúng, Du Hí là người như thế nào, người ngoài như bọn họ không hiểu lắm, nhưng Hạ Như Sương là mẹ ruột nó, đương nhiên là phải biết chứ. Nhưng một người mẹ mà để con trai mình trở thành như vậy, đó chính là vấn đề đấy?
Yến Thanh Ti vung vẩy cánh tay, phàn nàn nói: “Con rất ghét Du Hí, rõ ràng là chẳng có bản lĩnh gì mà còn dám kiêu ngạo tự đại như thế. Con thật sự rất coi thường hắn ra, quan trọng là thủ đoạn của hắn ta quá ti tiện, hắn còn dám làm cả chuyện… Thôi, rốt cuộc hắn ta cũng là con trai của Du phu nhân, con cũng không muốn nói xấu nhiều, miễn cho sau này bà ấy lại bảo con vu oan cho con trai bà ấy.”
Hạ An Lan nhìn ra được, Yến Thanh Ti vừa nãy suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng lại ngừng lại không nói tiếp nữa.
Ông hỏi: “Những chuyện mà nó làm khiến con… khó có thể nói sao?’
Yến Thanh Ti châm chọc cười một tiếng: “Đại khái là thế ạ!”
Dù sao thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hạ An Lan không đoán ra được là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện hay ho, một cậu ấm khi những thủ đoạn bám đuổi con gái thông thường đã không còn tác dụng, thì có khả năng sẽ dùng đến những cách bỉ ổi xấu xa, ti tiện nhất.
Hạ An Lan vỗ vai Yến Thanh Ti: “Khó cho con rồi, bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu quá nhiều thiệt thòi.”
Yến Thanh Ti cười cười, giọng nói hơi khàn khàn: “Cũng không hẳn là thiệt thòi ạ! Con người của con từ trước đến giờ không bao giờ chịu thiệt, ai dám bắt nạt con, con cũng sẽ khiến kẻ đó không được sống yên bình. Du Hí bị thương là do con làm, con phải để cho hắn ta biết rằng chọc đến con thì sẽ không có kết cục tốt, phải khiến hắn ta sau này nhìn thấy con là phải tránh cho xa. Hừ, nhắc đến hắn, con cũng rất mong đợi được gặp lại hắn ta đấy.”
Nụ cười của Yến Thanh Ti rất giảo hoạt, cô không hề giấu giếm sự tàn nhẫn trong tính cách của mình. Cô không cần phải nịnh nọt lấy lòng ai, bởi dù có một thân một mình cô vẫn có thể sống tiếp, cô là bé gái mạnh mẽ nhất mà Hạ An Lan từng gặp.