Người hầu gật đầu: “Vâng.”
Lên gác, đóng cửa phòng lại Du phu nhân mới thoải mái dạy dỗ Du Hí: “Tại sao mẹ vẫn cứ lải nhải chuyện này ấy hả, chẳng phải là vì quan tâm con đó sao? Tính con thế nào mẹ còn không biết hay sao, không phải là đua xe thì là do đàn bà. Con nói xem, sao con mãi không lớn thế hả? Phụ nữ xinh đẹp thì tốt đấy, nhưng trong tay con không tiền, không quyền thì đứa con gái nào nó thèm ngó?”
Du Hí nghe những lời này nhiều đến nỗi tai sắp thành chai rồi: “Nhưng con đây có mà? Con là đại thiếu gia nhà họ Du, sau lưng con còn có cả nhà họ Hạ, con được ông trời ưu ái mà. Hơn nữa, lần trước là chuyện ngoài ý muốn…”
“Ngoài ý muốn? Đứa con gái lần trước là ai? Có phải là… Yến Thanh Ti hay không?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Du phu nhân để lộ ra sự lạnh lẽo.
Bà cởi giày ngồi xuống giường, nhìn những vật bày trí có chút cũ kĩ trong căn phòng.
Du Hí tỏ vẻ chán nản không muốn nói nữa: “Ôi, mẹ ơi, sao mẹ cứ bám riết hỏi con đó có phải là Yến Thanh Ti không thế? Cô nàng đó con thề, con thật sự là không cưa được cô ta… làm sao mẹ cứ hỏi mãi cái chuyện này thế?”
Du phu nhân cảm thấy có thể mình hỏi cũng hơi nhiều bèn nói: “Không có gì…”
“Mẹ, sao mẹ lạ thế? Bình thường mẹ có giống thế này đâu? Trước đây con chơi qua bao nhiêu ngôi sao cũng chẳng thấy mẹ nói năng gì, sao lần này con không cưa được cô ta mà mẹ cứ bám lấy hỏi suốt thế? Cô ta đắc tội gì với mẹ à? Mẹ nói con nghe, con tìm người xử lý cô ta?”
Dứt lời, Du Hí cảm thấy ác ý toả ra từ Du Dực ở trước mặt, khiến anh ta cảm nhận được một cách sâu sắc cái gì gọi là - tóc gáy dựng đứng.
Du Hí khổ sở, má nó, là chú bảo tôi đi hỏi đấy nhé, lại còn không thể để mẹ tôi nghi ngờ, vậy thì tôi chỉ có thể hỏi bằng cách này thôi chứ còn gì nữa?
Bây giờ, anh ta chỉ hy vọng sau khi cuộc gọi này kết thúc, bản thân sẽ chết không quá thảm.
Chết mất, thật con mẹ nó muốn chết mà.
Du Hí bây giờ thật sự không biết bản thân mình còn có thể sống được bao lâu, gặp phải một đại ma vương như chú hai, cái mạng nhỏ này thật đúng là nguy trong sớm tối.
Du phu nhân nghe thấy con trai hỏi thế, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhạt: “ Đừng có nghĩ nhiều, mấy hôm nữa con đến đây thì sẽ biết thôi.”
Du Hí cũng không dùng não để nghĩ nhiều nữa, thuận theo lời của Du phu nhân, tiện mồm hỏi một câu: “Cái gì mà con đi qua thì sẽ biết? Mẹ cứ hỏi mãi về Yến Thanh Ti, không lẽ bây giờ mẹ đang ở cùng cô ta à?”
Ánh mắt của Du Dực thoáng chốc biến đổi, ông híp mắt lại, trong đầu xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Du phu nhân ở đầu bên kia im lặng một lúc, Du Hí vui mừng gào lên: “Ôi má ơi, mẹ, con đoán đúng rồi chứ gì?”
Du phu nhân cũng chẳng trả lời là có phải hay không, giọng nói của bà ta tràn đầy mỏi mệt: “Được rồi, mẹ không nói nhiều với con nữa, mẹ vừa từ viện về đây này, cả đêm không nghỉ ngơi, đầu mẹ đang đau lắm, mẹ ngủ cái đã.”
Du Hí cứ hỏi mãi: “Ài, mẹ, mẹ… mẹ cũng phải nói một câu với con chứ, có phải con đoán đúng rồi hay không? Mẹ… mẹ…”
“Mẹ… mẹ…” Du Hí gọi mẹ liên tục, đầu bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Nhìn màn hình điện thoại đã đen sì, vẻ mặt của Du Hí mờ mịt: “Chú hai… chú xem…”
Anh ta cảm giác như mình vẫn chưa hỏi được cái gì, không biết chú hai có hành chết mình không nữa đây?
Du Dực không nói gì, vẻ mặt ông âm u như thể bầu trời trước cơn mưa, ánh nhìn khiến cho Du Hí phát run, tim anh ta đập thình thịch. Tại mẹ cả đấy, đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến Yến Thanh Ti làm cái gì, hỏi cô ta để làm gì không biết? Cô ta ấy à, chính là một cái tổ ong vò vẽ đầy nguy hiểm mà anh ta không dám chọc vào. Lần này thì hay rồi, còn bị chú hai nghe thấy nữa.