Chương 927THANH TI, BÁC ĐƯA CON VỀ NHÀ
Yến Thanh Ti còn chưa nói xong đã chạy ngược lên lầu.
Cô không phải lo cho sức khỏe của mình, cô chỉ là đang rất ngạc nhiên, bỗng phải tới Hạ gia ở Dung Thành, phải gặp ông bà ngoại, trong lòng cô... có chút... hơi thấp thỏm, bất an, còn căng thẳng hơn cả lần tới Tô gia nữa.
Hạ An Lan vốn định bảo cô đừng chạy nhanh như vậy, nhưng khi thấy cô như thế, khóe miệng ông lại giương lên.
Đứa trẻ này thật ra lúc nào cũng rất lương thiện, chỉ là đôi khi con bé không thể lương thiện được thôi.
Ông ngoảnh lại, lạnh lùng nói: "Nhanh chóng đặt vé máy bay tới Dung Thành ngay lập tức."
"Vâng."
Yến Thanh Ti vội vàng thay quần áo do Tiểu Lâm chuẩn bị cho cô, tóc tai lung tung nên cô tết thành đuôi sam, mặt mũi chẳng kịp trang điểm, cũng chẳng cầm theo thứ gì, dù sao cô cũng chẳng có gì cả, chưa tới năm phút cô đã chạy xuống lầu.
Tiểu Lâm ở bên cạnh ngạc nhiên tới nỗi quên cả nói. Cô cứ tưởng các nữ minh tinh thì luôn coi gương mặt của mình như bảo bối, không trang điểm cả tiếng đồng hồ là không chịu ra ngoài gặp người khác luôn cơ, không ngờ Yến Thanh Ti lại tùy tiện như vậy. Còn chưa tới nổi năm phút mà?
Nữ thần thật đúng là không bõ công gọi, lúc tiều tụy nhất trông cũng vẫn đẹp như vậy.
Yến Thanh Ti xuống lầu, thấy Hạ An Lan đang nói chuyện, hình như đang dặn dò gì đó, đợi ông nói xong, cô tiến tới: "Bác, con xong rồi."
Hạ An Lan hơi kinh ngạc: "Nhanh thế đã xong rồi?"
Yến Thanh Ti nhún vai: "Con... dù sao thì con cũng không có gì để chuẩn bị cả."
Hạ An Lan nghĩ tới gì đó, ông vuốt mái tóc Yến Thanh Ti: "Tới Dung Thành bác sẽ bảo người chuẩn bị cho con. Mười phút nữa chúng ta sẽ ra sân bay."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, được... con..."
Một đoàn người vội vàng từ bên ngoài tiến vào, Yến Thanh Ti thấy họ xong liền nuốt lại lời phía sau.
Hạ An Lan hỏi cô: "Sao thế, còn có chuyện gì sao?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không... hết rồi ạ..."
Cô tính hỏi nếu mười phút sau mới xuất phát, vậy cô có thể gọi cho Nhạc Thính Phong một cuộc điện thoại được không? Nhưng lúc này bác bận như vậy, chuyện của cô có vẻ như không đáng kể, Yến Thanh Ti ngại không tiện mở miệng.
Cô hơi sốt ruột trong lòng, cũng không biết bên phía Nhạc Thính Phong đang nóng ruột đến thế nào rồi?
Hạ An Lan quả thật rất bận, ông vốn định sau trưa hoặc tới chiều muộn mới tới Dung Thành, nhưng không ngờ mẹ ông đột nhiên lại phải vào phòng cấp cứu, không thể không thay đổi giờ được. Cuộc họp vốn được sắp xếp trước đó đành phải tìm người khác họp hộ, một số giấy tờ cần phải kí ông đều cố gắng xử lí xong trước.
Trong vòng mười phút, Yến Thanh Ti thấy hết lượt người này tới lượt người khác tiến vào, Hạ An Lan bận tới nỗi không có thời gian để mà thở nữa. Nhưng dù là vậy, dù bị vây giữa đoàn người, ông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, thận trọng, làm mọi chuyện hết sức nhàn nhã, như thể không có chuyện gì có thể khiến ông nhíu mày.
Yến Thanh Ti bỗng hiểu, tại sao mọi người lại kính yêu Hạ An Lan tới vậy? Khi làm việc, ông rất chuyên tâm, sự ung dung kia là một dạng mị lực không ai có thể sánh được.
Cô chợt nhớ tới rất nhiều người trên mạng từng nói, đàn ông thì nên như vậy, nhưng người đàn ông có thể làm được như vậy lại chỉ có một mình Hạ An Lan.
Cứ nghĩ tới Hạ An Lan chính là bác ruột của cô, trong lòng Yến Thanh Ti bỗng lại thấy phiêu phiêu.
Yến Thanh Ti thấy tình huống trước mắt, sợ rằng mười phút cũng không đủ, chắc phải kéo dài hơn mất. Nhưng cô không ngờ, Hạ An Lan đúng là một cái máy định giờ, trong phòng mười phút ông đã giải quyết xong hết tất cả mọi việc. Ông đưa tay ra với Yến Thanh Ti, mỉm cười nói: "Thanh Ti, đi thôi, bác đưa con về nhà."
Yến Thanh Ti hơi run lên trong lòng, khóe miệng giương lên, "Vâng."