Chương 872HAI GƯƠNG MẶT GIỐNG NHAU NHƯ ĐÚC
T
ô lão gia đi cũng chậm, nghe vợ mình hét lên thất thanh như thế, ngay cả âm điệu cũng thay đổi, đã rất lâu rồi ông chưa từng thấy bà như vậy, bước nhanh đến hỏi: “Cái gì thế, làm sao mà phải kinh ngạc thế chứ?”
Bà chỉ vào màn hình ti vi, kích động đến mức run rẩy nói: “Ti vi, ti vi, ti vi kìa ông ơi… ông nhìn ti vi kia kìa.”
Camera trong chương trình đã chuyển sang mặt của Tần Cảnh Chi, không thấy Yến Thanh Ti đâu nữa, Tô lão gia đầy nghi ngờ hỏi: “Xem cái gì cơ? Chẳng có cái gì mà?”
Tô lão thái sốt ruột đến mức sắc mặt cũng thay đổi: “Tiểu Ngũ, cái đó, cái đó…”
Chỉ vài phút sau ống kính máy quay lại chuyển đến gương mặt của Yến Thanh Ti, Tiểu Ngũ chỉ vào Yến Thanh Ti nói: “Chị ấy…”
Tô lão thái lần này kích động đến mức đứng bật dậy: “Ông xem, ông xem… giống hệt Bội Uyển, giống y như nhau mà… Tôi không nhìn lầm…”
Tô Lão gia cũng nhìn qua, ông bình tĩnh hơn bà bạn già của mình, nhưng cũng rất kinh ngạc.
Tô lão thái tóm chặt lấy tay áo ông nói: “Ông xem đi, ông xem… giống y hệt Bội Uyển, quả thật rất giống…”
Tô lão gia tỉnh táo lại, nói: “Đừng hoảng, để tôi xem nào… Tiểu Ngũ, con đi lấy cho ông cái kính ra đây.”
Tiểu Ngũ nhanh chóng lấy cho Tô lão gia cái cái kính lão, ông đeo lên nhìn xem.
Trong ti vi, người dẫn chương trình đang hỏi Yến Thanh Ti, lúc quay phim Tần Cảnh Chi có chuyện gì thú vị không? Yến Thanh Ti lắc đầu bảo không có, cô nói Tần Cảnh Chi là một bác cán bộ già, căn bản là chẳng có gì để tiết lộ cả, cực kì nhàm chán.
Tô lão gia vừa nhìn ti vi vừa nhìn kỹ tấm ảnh.
Đó là một bức ảnh đen trắng, được chụp cách đây thực sự đã rất lâu rồi, ít nhất nó cũng có hơn 40, 50 năm lịch sử, trong ảnh là hai thiếu nữ, đều mặc sườn xám, xinh đẹp yêu kiều, tuổi tác của hai người sàn sàn nhau, người đứng bên phải là Tô lão thái lúc còn trẻ, thiếu nữ đứng bên trái có gương mặt rất... nếu không phải là giống hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng giống được bảy tám phần.
Tô lão gia thử tỉ mỉ so sánh rất nhiều lần, xác định mình không nhầm, mới lẩm bẩm: “Đúng thật… là giống nhau…”
Trong phòng khách, ngoại trừ tiếng ti vi, không có người nào khác nói nữa.
Tô Tiểu Ngũ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ngoan ngoãn xem ti vi.
Chương trình kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, bảo gồm cả quảng cáo, cậu ấy xem một hết một cách nghiêm túc, mãi đến khi kết thúc mới tắt ti vi đi.
Lúc này đã là rất muộn rồi, cậu nói: “Đi ngủ, ông nội, bà nội.”
Tô lão thái và Tô lão gia đều không nói gì, hai người từ từ lấy lại tinh thần, bà hỏi: “Tiểu Ngũ, cô gái ấy… là… là…”
Tô Tiểu Ngũ trả lời: “Yến Thanh Ti, người yêu anh Nhạc Thính Phong.”
Tô lão thái có chút không thể tin được: “Cô ta… chính là… Yến Thanh Ti sao? Cô ta… tại sao lại…”
Tô lão thái muốn nói tại sao cái cô Yến Thanh Ti này lại giống với người bạn thân của bà hổi còn trẻ như thế cơ chứ?
Bà nghĩ đến lúc đầu con gái đề cập việc để hai ông bà gặp mặt Yến Thanh Ti nhưng bọn họ không muốn, bây giờ nghĩ lại đột nhiên có chút hối hận.
Tô lão thái nói với ông bạn già của mình: “Ông còn nhớ cái lần ở sân bay, tôi bảo tôi đã gặp một người cực kì giống Bội Uyển hay không?”
Tô lão gia gật đầu: “Nhớ chứ…”
“Chính là cô bé đó đấy! Lần trước người tôi nhìn thấy ở sân bay cũng là cô gái này.”
Tô Lão phu nhân cảm khái nói: “Ông nói xem, sao trên đời này lại có người giống nhau như thế cơ chứ? Cái cô Yến Thanh Ti này liệu có quan hệ gì với Bội Uyển hay không? Có cần hỏi Bội Uyển không nhỉ?”
Tô lão thái gia trầm mặc một lát, giống nhau như thế này, ai nhìn thấy chắc chắn đều nghĩ đến… nhưng… nhưng là…