Du Dực nhìn cô nói: “Đứa ngốc, tuy rằng chú thấy thằng nhóc đó không tồi, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể bảo đảm cậu ta sẽ mãi mãi tốt với con? Tự chuẩn bị cho mình một con đường lùi thì càng tốt hơn.”
“Cám ơn… Nhưng mà ông… chẳng có lý do gì để giúp đỡ tôi cả, tôi chỉ là con gái của một cố nhân.”
Du Dực: “Chỉ cần thế là đủ rồi.”
Một câu ngắn gọn này khiến cho Yến Thanh Ti không thể nói được thêm một lời cự tuyệt nào nữa.
Du Dực nói: “Chú nợ mẹ con một cái mạng, giờ không cách nào trả lại bà ấy được, may mắn là vẫn còn có con. Nếu chú có thể làm điều gì đó cho con thì điều đó sẽ làm chú thấy dễ chịu phần nào.”
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên, không biết nên nói gì để an ủi ông.
Do dự một lúc, Yến Thanh Ti mới hỏi: “Chú… vẫn… ổn chứ?”
“Không sao, chú rất ổn, cuối cùng chú cũng tỉnh lại.”
Cuối cùng ông cũng tỉnh lại từ giấc mơ đoàn tụ kéo dài mười bảy năm.
Yến Thanh Ti yên lặng thở dài một tiếng, giấc mộng đoàn tụ bị thực tế hung hăng xé nát vào đúng thời điểm đẹp đẽ nhất, điều đó thống khổ đến mức nào chắc chỉ có mình ông mới hiểu.
“Hôm đó con kể với chú chuyện liên quan đến cái chết của mẹ con xong... còn có gì muốn nói với chú nữa?”
Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói cho Du Dực biết: “Trước đây tôi vẫn cho rằng mẹ tôi bị Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi hại chết, nhưng bây giờ, tôi không dám chắc.”
Du Dực lập tức hỏi lại: “Chuyện này là sao?”
“Chú biết Yến Tùng Nam đã chết rồi phải không?”
“Biết.”
“Chắc chú nghĩ ông ta là do tôi giết đúng không?”
Yến Thanh Ti mở hai tay ra nói: “Thật ra thì Yến Tùng Nam không phải là do tôi giết, bởi tôi nghĩ giữ lại ông ta vẫn còn có tác dụng, trước đây, tôi đã nói với Yến Tùng Nam, nếu như ông ta tố giác Diệp Linh Chi, nói ra chân tướng sự thật năm đó, rửa sạch nỗi oan khuất của mẹ tôi, tôi sẽ giúp ông ta một tay, giữ lại cái mạng chó của ông ta. Ông ta nói rằng muốn suy nghĩ thật kĩ, nhưng mà… khi ông ta đã nghĩ kĩ rồi muốn yêu cầu được gặp tôi thì đột nhiên... lại chết. Lúc đầu, tôi cho rằng Diệp Thiều Quang đã ra tay, nhưng sau này Diệp Thiều Quang lại nói với tôi rằng không phải hắn ta làm, hắn ta quả thực có ý định đó nhưng vẫn chưa kịp thực hiện thì Yến Tùng Nam đã chết rồi, cho đến bây giờ vẫn không tra được tại sao ông ta lại chết.”
Yến Thanh Ti nói xong, sắc mặt của Du Dực càng trở nên lạnh lẽo, trên gương mặt của ông ta như thể bị phủ lên một tầng băng tuyết, trong đôi mắt toát ra sự hận thù khiến người khác phải sợ hãi.
Yến Thanh Ti lại thở dài một tiếng: “Trước đây, tôi vẫn cảm thấy rằng tôi biết hết chân tướng, nhưng bây giờ… tôi không biết cái chết của mẹ tôi năm đó rốt cuộc còn ẩn giấu điều gì? Chính vì chuyện này mà tôi vẫn chưa ra tay với Diệp Linh Chi. Tôi không chỉ muốn báo thù cho mẹ mà hơn thế nữa, tôi muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của bà, tôi không thể để mẹ tôi chết một cách không minh bạch như thế.”
Du Dực là một người thông minh, có âm mưu quỷ kế gì mà ông ta chưa từng trải qua, Yến Thanh Ti nói xong, dường như ông ta ngay lập tức hiểu ra.
Ngoài Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, còn có một thế lực thứ ba nữa đang khống chế chuyện này, “nó” không muốn chuyện này được đưa ra ánh sáng. Bọn họ sợ nếu Yến Thanh Ti tiếp tục điều tra sẽ lần ra được dấu vết của mình, cho nên mới giết người diệt khẩu.
Du Dực nghĩ đến chuyện Yến Thanh Ti bị người ta đâm ở Hải Thành, hai chuyện này không biết có liên quan gì đến nhau không?
“Chú biết rồi, chú sẽ cho người điều tra. Lần trước chuyện con bị ám sát vẫn chưa có kết quả, con vẫn có thể bị gặp nguy hiểm. Chú quay về Hải Thành một chuyến trước, con ở đây cũng không nhà của mình, không bằng đi cùng chú?”
Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không thể được, tôi sẽ không đi với chú.”
“Là vì Nhạc Thính Phong sao?”
Yến Thanh Ti cười khổ: “Không phải, là vì cháu trai của chú.”
Du Dực kinh ngạc: “Du Hí?”