Yến Thanh Ti không biết mình có thể trở nên tốt đẹp hơn không, cô cũng không biết, người như cô, đến cuối cùng liệu có thể có được hạnh phúc không?
Nhưng cô muốn cố gắng.
Cố gắng vì bản thân, cố gắng vè những người mà cô trân trọng.
...
Ăn xong bữa sáng, Yến Thanh Ti lại nằm xuống. Cô rất mệt nhưng lại không buồn ngủ. Cô nằm lướt điện thoại, nhận được kịch bản Tống Thanh Ngạn gửi tới, cô rảnh quá nên buồn chán mở ra xem.
Kịch bản Tống Thanh Ngạn gửi cho cô không có tên, anh ta nói anh ta vẫn chưa nghĩ ra tên, đây là bộ phim mà chính tay anh tự viết, thể loại hài kịch, hồi hộp, suy lí.
Yến Thanh Ti thấy kịch bản không thích lắm, cô nghĩ người như cô có thể đóng rất nhiều vai diễn phức tạp, nhưng hài kịch thì... cô sợ mình không đóng nổi. Cô không có cách nào có thể thật sự có thể khiến bản thân vui vẻ thì sao có thể người khác vui được chứ? Nhưng Tống Thanh Ngạn nói rất thành khẩn, anh nói dù có thế nào cũng xin cô trước tiên đừng vội từ chối, cứ xem kịch bản trước, nếu sau khi xem xong vẫn cảm thấy không được thì anh sẽ không cưỡng cầu nữa.
Yến Thanh Ti đồng ý với anh, cô nằm trên giường từ từ đọc, Nhạc Thính Phong cũng không làm phiền cô. Anh nhận được một cuộc điện thoại liền thay quần áo, đi tới hôn cô một cái: "Xem mà mệt thì ngủ một chút, anh ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi, trưa mình sẽ ra ngoài ăn nhé!"
Yến Thanh Ti xem rất nghiêm túc, cô không nhìn anh, chỉ gật đầu lung tung: "Ừm, được..."
Nhạc Thính Phong thở dài, đây có phải quá không có cảm giác tồn tại rồi không?
Anh rút điện thoại của Yến Thanh Ti ra, cúi xuống cắn lên môi cô, không đợi cô nổi điên lên anh đã chạy nhanh mất rồi.
Cửa khép lại, Yến Thanh Ti sờ lên môi, tự mỉm cười.
Thỉnh thoảng, Nhạc Thính Phong tính khí như trẻ con nhưng lại rất chân thật, anh dùng nhiều vẻ mặt khác nhau để đối diện với mọi người xung quanh. Trước mặt Yến Thanh Ti, anh lộ ra vẻ mặt thành thật nhất của mình, chẳng có gì gọi là cao cao tại thượng, cái gì là phú gia công tử, lạnh lùng kiêu ngạo, tất cả đều biến mất hết.
Nhạc Thính Phong dành cho Yến Thanh Ti sự ấm áp và tình cảm chân thực nhất, anh cũng giống như bao chàng trai bình thường khác theo đuổi một cô gái, anh cũng hi vọng Yến Thanh Ti có thể như những cô gái bình thường khác, chấp nhận tình yêu của anh.
Sự ấm áp đó từng chút từng chút thẩm thấu vào lòng Yến Thanh Ti, khiến cô càng ngày càng cảm thấy mình giống một con người.
Nhạc Thính Phong vừa đi, chuông cửa phòng lại vang lên.
Yến Thanh Ti mở cửa, Quý Miên Miên liền lách vào, cô đã đứng nhìn rất lâu, thấy Nhạc Thính Phong đi rồi cô mới nhanh chóng bước vào.
"Chị, em có chuyện này muốn nói với chị."
Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên sốt sắng như vậy liền hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Tối qua Diệp Thiều Quang tới tìm em, hắn nói hắn đã làm xong chuyện chị bảo hắn làm rồi. Có điều Du Hí không chịu nói, Du Hí bảo hắn nói với chị, nếu chị muốn biết, vậy tự mình cầm sợ dây chuyền tới tìm anh ta. À, phải để Diệp Thiều Quang đưa chị đi nữa."
Yến Thanh Ti vừa nghe xong lập tức nói: "Diệp Thiều Quang đâu?"
"Đi rồi, trời vừa sáng đã đi rồi."
Quý Miên Miên nhớ là mình ngủ trên sofa, nhưng lúc mở mắt ra lại phát hiện bản thân đã nằm trên giường, còn Diệp Thiều Quang thì không thấy đâu nữa.
Quý Miên Miên cảm thấy đôi khi Diệp Thiều Quang cũng không đến nỗi tệ lắm,
Yến Thanh Ti giật giật môi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Em... tối qua… ở cùng với... Diệp Thiều Quang à?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Vâng, tên chết tiệt đó đúng là không biết xấu hổ, cứ đòi tranh giường với em, còn uy hiếp nếu em dám quăng hắn ra ngoài thì hôm nay hắn sẽ không đưa chị đi nữa."
Yến Thanh Ti cao giọng: "Sau đó... Em thật sự để hắn ở lại?"