Gân xanh trên trán Diệp Thiều Quang giật giật.
Dưới gầm giường? Thế mà cô cũng nghĩ ra được, cô sợ bị Tiểu Từ phát hiện ra vậy sao?
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại, mắt sắc lạnh: "Thật không ngờ em còn quan tâm tới tên Tiểu Từ này như vậy, cậu ta quan trọng với em vậy sao?"
Quý Miên Miên bĩu môi: "Phí lời, tất nhiên là quan trọng rồi, tôi phải quan tâm tới cậu ấy chứ."
Tiểu Từ là bạn thân của cô bao năm nay, không có Tiểu Từ cô cũng đâu thể thuận lợi tốt nghiệp được, càng không thể tới chỗ nữ thần làm việc. Có Tiểu Từ ở đây, Quý Miên Miên mới được bảo đảm, tất nhiên cô phải quan tâm tới người anh em này rồi.
Diệp Thiều Quang cười lạnh, bộ dạng đó khiến Quý Miên Miên cảm thấy hơi sợ, cô nuốt nước bọt lùi lại phía sau.
"Miên Miên... Miên Miên, cậu ngủ rồi à?" Giọng Tiểu Từ vẫn vang lên ở bên ngoài.
Quý Miên Miên vội giậm chân: "Diệp Thiều Quang, anh mau lên, anh đừng có hại tôi, anh không xuống gầm giường, vậy anh vào phòng ngủ cũng được, mau lên, đừng lề mề nữa."
Không ngờ Diệp Thiều Quang không những không động đậy, lại còn cởi hết cúc áo sơ mi ra, tiện tay vứt áo xuống, nằm lên giường, nhắm mắt: "Tôi mệt rồi, ngủ đây, đừng có làm ồn tôi."
"Diệp Thiều Quang, Diệp yêu nam, lần này coi như tôi cầu xin anh, anh mau lên đi."
Diệp Thiều Quang quay người không đoái hoài đến cô nữa, trùm chăn lên người.
Quý Miên Miên tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Thiều Quang, anh đừng có trách tôi nặng tay với anh đấy."
Quý Miên Miên tóm lấy cánh tay Diệp Thiều Quang, muốn đẩy anh vào nhà tắm, chỉ thấy anh nhắm mắt nói: "Tên ngốc bên ngoài kia không đợi được nữa rồi, em còn không đi mở cửa, em có tin cậu ta sẽ tưởng em chết trong phòng rồi sẽ lập tức đi gọi người tới mở cửa không, đến lúc đó em càng không giấu nổi."
Quý Miên Miên nghĩ tới tính cách của Tiểu Từ, cậu ấy thật sự sẽ làm vậy mất.
Tiểu Từ quả thật gõ cửa càng sốt sắng hơn, giọng nghe cũng đầy vẻ lo lắng, Quý Miên Miên hung hăng ném Diệp Thiều Quang lên giường, sau đó trùm chăn lên người hắn, lại lấy rất nhiều quần áo ném lên giường, làm cả giường lộn xộn cả lên, không nhìn kĩ thật sự sẽ không nhìn ra có người.
Quý Miên Miên uy hiếp: "Tôi cảnh cáo anh, anh biết điều cho tôi, lát nữa không được lên tiếng, không được nói chuyện. Nếu anh dám để Tiểu Từ phát hiện ra, tôi... sẽ khiến anh sau này
không làm đàn ông được nữa, lần này tôi nói thật đấy, tôi sẽ làm thịt anh ngay."
Quý Miên Miên chạy ra ngoài mở cửa, Diệp Thiều Quang ngồi dậy, nhấc một cái áo của Quý Miên Miên rơi dưới đất lên, cười châm biếm.
Tiểu Từ? Ha ha...
Quý Miên Miên mở cửa, đối diện với gương mặt lo âu của Tiểu Từ, "Cậu... sao lại tới đây?"
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, cậu buông tay xuống, nói: "Miên Miên, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi cơ. Mình... à, mình nghĩ chắc cậu chưa ngủ nên gọi pizza với thịt nướng ở tiệm cậu thích ăn rồi mang qua cho cậu, cậu thức đêm chắc đói rồi nhỉ?"
Quý Miên Miên bỗng cảm thật rất chột dạ, cô không dám nhìn vào mắt Tiểu Từ: "Mình... mình, vừa rồi ngủ quên mất, không nghe thấy tiếng gõ cửa."
"Có phải mình làm phiền cậu rồi không?"
Quý Miên Miên vội xua tay: "Không, không đâu... mình chỉ gà gật một chút thôi, cậu không tới mình cũng sẽ tỉnh dậy ấy mà."
Cô muốn ngủ cũng có ngủ được đâu, ai bảo trong đó có một... tên yêu nam chết tiệt chứ!
Tiểu Từ đưa pizza cho Quý Miên Miên: "Này, của cậu đây, chắc cậu đói lắm rồi."
Quý Miên Miên càng cảm thấy chột dạ, cả áy náy nữa: "Tiểu Từ... cảm ơn cậu, cũng chỉ có cậu mới nghĩ tới việc buổi tối mua đồ ăn cho mình thôi."