Chương 680 Lời đe dọa, dụ dỗ của Nhạc Boss
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy hai chữ hiếu kính kia suýt chút nữa không nhịn nổi, cô bé trợ lí này của Yến Thanh Ti thật đúng là... hiếm có thật.
Ngón tay Nhạc Thính Phong cứ nghịch nút bật tắt của chiếc quạt, gió lúc lớn lúc nhỏ, tóc anh lúc bay lên lúc rủ xuống, anh nhìn Quý Miên Miên tới nỗi khiến tâm trạng cô cũng lúc lên lúc xuống, tim như bị bóp chặt.
Cô chợt cảm thấy nữ thần có thể thu phục được một đại boss nham hiểm thế này thật đúng là một chuyện công đức vô lượng.
Chỉ là... làm thế nào để giấu chuyện hôm đó bây giờ?
Quý Miên Miên cũng biết rõ “đạo hạnh” của mình, trước mặt đại boss nham hiểm thế này, căn bản cô không đỡ nổi một chiêu đã bị pass rồi.
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: "Cô có muốn kết thúc thời gian thực tập trước thời hạn không? Cô biết đấy, lương của nhân viên chính thức là 6000 tệ, nhân viên chính thức của Nhạc Thị ngoài lương hàng tháng ra còn có tiền thưởng, phí công tác, phí điện thoại, phí xăng xe, còn có thưởng cuối năm và cả lì xì nữa đấy."
Trước mắt Quý Miên Miên bỗng xuất hiện một tấm chi phiếu màu đỏ đáng yêu vô cùng, cô rất muốn nhào tới ôm lấy tấm chi phiếu kia.
Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: "Muốn, muốn, muốn."
Không ngờ công ty lại có nhiều đãi ngộ như vậy, ông chủ thật sự là một ông chủ tốt thấu hiểu lòng dân, quan tâm nhân viên vô bờ bến.
Tạch, Nhạc Thính Phong ấn tắt quạt gió.
"Nếu đã muốn, vậy thì nói đi."
Nhạc Thính Phong đặt quạt sang bên cạnh, vẻ mặt hiền hòa nhìn Quý Miên Miên, như đang nói: Cô không cần phải sợ, cứ việc nói, cô mà nói sai, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.
Quý Miên Miên nuốt nước bọt cái ực: "Ông... ông chủ, nói gì cơ?"
Nhạc Thính Phong đặt tay lên bàn, hai ngón tay chống cằm: "Chuyện hai hôm trước ấy, tối hôm đó làm sao... nói tôi nghe xem?"
Giọng anh rất nhẹ, không có áp bức gì, nghe thì có vẻ như đang tán gẫu, nhưng ánh mắt anh khiến Quý Miên Miên thật muốn gào lên “Mẹ ơi cứu mạng."
Quý Miên Miên không dám nhìn vào mắt Nhạc Thính Phong, cô cúi đầu, lùi dần về phía sau.
Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Ông chủ... Thật sự không... không có gì đâu, không xảy ra chuyện gì hết ấy... Em... em không thấy chị Thanh Ti có gì với những người đàn ông khác cả, lúc nào em cũng ở bên cạnh chị ấy, không rời tới nửa bước... thật, thật đấy!"
Quý Miên Miên vì muốn biểu đạt tất cả những gì cô nói là thật, cuối cùng còn lặp lại hai lần từ "thật đấy”.
Cô là một cô gái không biết nói dối, càng nói vậy càng khiến người ta thấy biết được cô bị nói trúng tim đen, lúc nói chuyện còn không có sức mà nói rõ nữa.
Nhạc Thính Phong hỏi: "Thế là không muốn rồi?"
Quý Miên Miên ngẩng lên, tha thiết nhìn Nhạc Thính Phong: "Em muốn... muốn lắm... nhưng... không có..." Cô muốn có tiền thưởng, nhưng cô vẫn cần nữ thần mà!
Chuyện đã đồng ý với nữ thần, cô không thể phản bội lại được? Nếu không sao cô còn xứng đáng với chức danh fan não tàn được nữa chứ.
Nữ thần là tính mạng của cô, nếu cô phản bội lại nữ thần, vậy cũng chẳng khác nào phản bội lại chính mình? Tiền đều là thứ thối tha, không thể vì thứ chết tiệt đó mà buông bỏ sự nghiệp não tàn cao quý của mình được.
Dưới sự dụ dỗ của tiền tài, Quý Miên Miên nghĩ một hồi, không được, mình vẫn còn phải đi trên con đường đen tối với nữ thần, thề chết cũng theo chân nữ thần.
Nhạc Thính Phong chống cằm: "Nói vậy là cô không chịu vào làm nhân viên chính thức đúng không? Nếu không định trở thành nhân viên của Nhạc thị, nếu đã thế, vậy..."
Nhạc Thính Phong còn chưa dứt lời, Quý Miên Miên suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt anh.
Cô có ngốc cũng nghe được ra ý của ông chủ chính là nếu cô đã không cần, vậy cô cũng khỏi phải làm nhân viên của Nhạc Thị nữa, tự biến luôn đi.