Diệp Thiều Quang đột nhiên đẩy Du Hí ra, nghiêng mình lách vào.
Du Hí thấy người đã vào nhà liền vội vàng đuổi theo ngăn lại: "Diệp Thiều Quang, cậu phát điên cái gì? Đây là nhà của tôi, nhà của tôi, cậu có hiểu không?"
Đã rất lâu rồi Du Hí không dùng bộ dạng nghiêm túc để đối mặt với Diệp Thiều Quang như vậy.
Diệp Thiều Quang lạnh mắt nhìn Du Hí: "Du Hí... Tôi coi cậu là bạn nên mới tới đây, tôi không muốn câu đâm đầu vào chỗ chết."
Du Hí châm biếm: "Tôi làm cái gì mà đâm đầu vào chỗ chết?"
Diệp Thiều Quang nhìn chằm chằm Du Hí nghiến răng nói: "Tôi đã cảnh báo cậu nhiều lần rồi, đừng có động vào Yến Thanh Ti, cậu không gánh nổi hậu quả đâu."
Đụng vào Yến Thanh Ti thì chả khác nào động vào Nhạc gia, Nhạc Thính Phong kia tuy mấy năm này nhìn có vẻ ôn hòa đi rất nhiều, dù những tin đồn về hắn ta không nhiều nhưng có ai không biết hắn ta chính là người đứng đầu của Nhạc gia. Diệp Thiều Quang đã quen biết Nhạc Thính Phong từ lúc còn nhỏ, hắn ta là người như thế nào làm sao Diệp Thiều Quang không biết chứ?
Năm đó, ngay cả Diệp Thiều Quang cũng không đấu nổi với Nhạc Thính Phong. Hắn mà điên lên thì thủ đoạn của hắn còn
tàn nhẫn hơn anh ta nhiều.
Còn có Yến Thanh Ti nữa, thủ đoạn mà người phụ nữ này hay dùng có thể nói là vừa độc ác vừa tàn nhẫn. Nếu như Du Hí thật sự làm chuyện gì đắc tội với Yến Thanh Ti, vậy thì chỉ còn nước chờ chết.
Cô ta tuyệt đối có thể giết chết Du Hí.
Du Hí nhướng mày, cười một tiếng: "Ha... Thì ra cậu tới tận đây vì con đàn bà đó sao? Chậc chậc... bình thường giả bộ cũng giỏi quá ha, không nghĩ tới cậu lại có ý với cô ta."
Du Hí đang cố gắng bóp méo những gì mà anh nói nhưng Diệp Thiều Quang không hề có ý định giải thích: "Cô ta đang ở đâu?"
Du Hí bĩu môi: "Nhưng tôi đụng vào người cô ta rồi, cậu nói xem... làm thế nào đây?"
Diệp Thiều Quang nhìn Du Hí sau đó nói: "Vậy cậu chờ chết đi."
Trong lòng Diệp Thiều Quang có chút khẩn trương, anh không có cách nào xác định Du Hí đang nói thật hay nói dối, nếu như cậu ta thật sự làm gì Yến Thanh Ti, vậy thì...
Du Hí hừ một tiếng: "Cũng chỉ là một Nhạc Thính Phong thôi mà, có gì phải sợ? Ngược lại, tôi đây còn muốn nhìn xem hắn ta có bao nhiêu bản lĩnh đấy?"
"Tôi nói lại một lần nữa, cậu đừng có mà đụng vào cô ta, cậu chơi không nổi đâu."
Nhà họ Du ở Hải Thành cũng được coi là một nhà có cơ nghiệp lớn, tiếng tăm lừng lẫy, huống chi còn có một nhà ngoại tổ gia cực kì lợi hại. Tại Hải thành, hễ nhắc tới Du thiếu gia thì bất cứ ai đều phải vui vẻ chào đón. Du Hí từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, được cưng chiều, chưa một lần anh ta gặp phải một đối thủ thực sự, có xảy ra chuyện gì cũng có nhà anh ta nhảy vào cứu cánh nên không hề biết tới mùi vị thất bại, nhưng Yến Thanh Ti là một ngoại lệ. Cho nên lâu ngày, cái tên Yến Thanh Ti đã trở thành cái gai trong lòng Du Hí, nếu anh ta không đem cây gai này nhổ đi thì anh ta chịu không nổi.
Nhưng mà, Du Hí đã quên Yến Thanh Ti chính là một thanh vũ khí sắc bén, có thể đem cô ta nuốt vào bụng nhưng cô ta sẽ phá bụng đi ra mà giết chết anh ta.
Du Hí cười lạnh một tiếng: "Thiều Quang, hai chúng ta là bạn. Đều là đàn ông với nhau cả, ai mà chẳng trăng hoa bay bướm, đừng có đứng trước mặt tôi mà giả bộ thanh cao. Cậu so với tôi cũng chẳng tốt đẹp gì..."
Diệp Thiều Quang không lên tiếng, anh với Du Hí không giống nhau.
Du Hí đưa tay ôm lấy bả vai của Diệp Thiều Quang: "Nếu câu thật sự có ý với cô ta cũng không sao, chúng ta cùng tới. Đàn bà dù sao cũng chỉ như bộ quần áo thôi mà, đàn ông ai chả có thể mặc, vừa vặn còn có thể khiến cô ta sung sướng muốn chết... Tôi dám cam đoan, sau khi làm với tôi xong cô ta cũng không thèm nghĩ tới Nhạc Thính Phong kia nữa."
Sắc mặt Diệp Thiều Quang càng ngày càng khó xem, lạnh lùng nhìn Du Hí, nói: "Tôi lặp lại một lần nữa, cậu không thể đụng vào cô ta."