Nhạc phu nhân khóc thút thít: “Ông nói thì dễ lắm, đó là bắt cóc đấy… Trách gì hôm đó tôi cứ thấy tâm thần không yên. Sao ông lại không nói sớm cho tôi biết chuyện này chứ hả?”
Hạ An Lan ôm bà vào lòng mà vỗ về: “Sợ em lo lắng. Thanh Ti cũng dặn dò anh rất kỹ là đừng để em biết rồi…”
Nhạc phu nhân gạt tay Hạ An Lan ra, khóc lóc: “Ông không sợ tôi lo lắng… chỉ là… ông sợ tôi nghe thấy tin đó liền rời đi, đúng không?”
Hạ An Lan gật đầu: “Anh không lừa em, cả hai nguyên nhân này đều đúng.”
Nhạc phu nhân khóc thút thít: “Tôi chỉ biết ông là lão hồ ly, ngay cả chuyện Thanh Ti bị bắt cóc mà ông còn không nói cho tôi biết… Ông còn bảo tôi yên tâm thế nào đây. Tôi nhất định phải đi thăm nó, ông đừng cản tôi.”
Không ngờ, Hạ An Lan lại nói: “Được, em muốn đi gặp hai đứa nó lúc nào cũng được, anh sẽ sắp xếp xe cho em.”
Nhạc phu nhân quên cả khóc, ngơ ngác hỏi: “Ông tốt như vậy sao?”
“Đương nhiên, nhưng có một điều kiện tiên quyết…”
Nhạc phu nhân cắn môi: “Tôi biết ông không phải thứ tốt lành gì mà. Nói đi, điều kiện gì?”
Hạ An Lan cúi đầu hôn lên trán bà: “Theo anh tới cục dân chính làm thủ tục xong xuôi rồi em thích đi đâu thì anh cho người đưa em đi tới đó.”
Nhạc phu nhân trừng mắt: “Ông… ông… ông…”
“Anh ra điều kiện này không phải để áp chế em, anh chỉ hy vọng em không phải kích động, bình tĩnh lại một chút. Trước tiên cứ gọi điện cho Thanh Ti cái đã, nếu bọn nó đồng ý để em tới thì em hãy tới, anh sẽ không còn gì để nói, được không?”
Nhạc phu nhân nghĩ một chút rồi gật đầu.
Sau đó bà lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nói cho bà biết họ không sao, bảo bà không cần lo lắng, cũng không phải tới. Thanh Ti sắp quay phim xong rồi, chờ đóng máy là có thể tới thủ đô thăm bà.
Nhạc phu nhân không đồng ý, nói mãi không được, cuối cùng Nhạc Thính Phong chuyển máy cho Yến Thanh Ti.
Anh nghe thấy Yến Thanh Ti dỗ ngọt vài ba câu, sau đó Nhạc phu nhân bắt đầu khóc, sau khi khóc liền đồng ý đợi họ quay phim xong sẽ tới thăm bà.
Cúp máy, Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: “Anh cảm thấy nếu em là đàn ông thì không phải chỉ người gặp người yêu đâu, mà tất cả nữ nhân đều bị em mê hoặc hết.”
Yến Thanh Ti nhéo cằm Nhạc Thính Phong cười: “Nói rất hay. Nếu em là nam nhân thì sẽ rất chướng mắt anh đó.”
Nhạc Thính Phong…
“Coi như anh chưa nói gì đi.”
…
Hạ An Lan có chút bất đắc dĩ, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Nhạc phu nhân. Nước mắt của bà thực nhiều. “Đừng khóc nữa…”
“Đều tại ông, nếu không phải ông thì tôi đã được ở cùng Thính Phong và Thanh Ti rồi.”
“Ừ, ừ, đều tại anh.” Hiện tại, dù có nói gì thì người sai vẫn là ông.
Nhạc phu nhân khóc thút thít.
Hạ An Lan thở dài ôm bà vào lòng: “Mi Mi, kết hôn đi.”
Nhạc phu nhân nhảy dựng lên: “Tôi… tôi tưởng…”
“Chúng ta làm gì có nhiều thời gian mà suy nghĩ thế.” Đôi khi Hạ An Lan cũng không dám tính thời gian, bởi bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời giờ rồi. Cứ một mực thế này, bọn họ càng đi tới gần điểm kết thúc của mình.
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: “Không thể cứ mơ hồ mà dâng tới miệng lão hồ li ông được.”
Hạ An Lan cười khẽ: “Một khi anh đã mở miệng thì em có thể chạy thoát sao?”
Nhạc phu nhân đẩy ông ra: “Tôi vẫn cần suy nghĩ thêm đã.”
“Được, nhưng đừng có nghĩ lâu quá đấy…”
Bằng không, ông sẽ lại dùng tới sức mạnh.