Nhưng cái này không phải vấn đề chính.
Diệp Thiều Quang hiển nhiên vẫn chưa ngủ đủ giấc, trên người vẫn còn mang theo mùi vị của giường ngủ, ngữ khí không vui hỏi: “Mới sáng ra đã có chuyện gì thế?”
Tiểu Từ máy móc trả lời: “Tôi… tôi… gọi… Miên Miên tới… ăn sáng… với… chị Thanh Ti.”
Diệp Thiều Quang gật đầu: “Cảm ơn, chút nữa sẽ sang.”
Anh nói như thể đương nhiên, như một ông chồng nhận lời giúp bà xã mình vậy, rất tự nhiên.
Tiểu Từ lẩm bẩm nói: “Đừng… khách sáo.”
Một khắc này, đầu óc của Tiểu Từ hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Cửa phòng mở rộng ra, Tiểu Từ nghe được thanh âm của Quý Miên Miên.
“Ai gọi cửa thế?”
Thanh âm Quý Miên Miên có chút khàn khàn, có chút mềm mại, mang theo âm sắc nũng nịu đáng yêu của cô gái nhỏ, thanh âm này Tiểu Từ chưa từng nghe bao giờ.
Diệp Thiều Quang: “Gọi em đi ăn sáng.”
“Ăn sáng, tôi đi liền đây. Đều tại anh đấy, làm tôi hôm nay dậy muộn.”
Diệp Thiều Quang sủng nịnh nói: “Sao có thể trách anh được? Tối hôm qua nếu không phải vì em lỗ mãng làm anh bị thương, anh sẽ không nửa đêm cho em kiểm tra đâu…”
“Diệp Thiều Quang, anh đúng là không biết xấu hổ, tôi đã kiểm tra cho anh, anh không bị thương, nhưng anh thì sao? Anh… anh… vậy mà anh…”
“Đúng thế, anh không nhịn được, cái này cũng không thể trách anh được. Nếu không phải em quyến rũ anh thì anh cũng sẽ không tới với em đâu. Hơn nữa anh cũng nói rồi, sau này anh là của em, em thích làm lúc nào thì làm lúc ấy.”
“Hừ, tôi không thèm…”
“Không quan trọng, anh thèm là được rồi.”
Cuộc nói chuyên của hai người không khác gì trận đấu võ mồm của mấy đôi yêu nhau.
Tiểu Từ cảm thấy mình nên rời đi, nhưng… hai chân cậu lại không thể dịch chuyển.
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, đi tới vỗ vai Tiểu Từ: “Về ăn sáng thôi.”
Tiểu Từ nhìn Yến Thanh Ti, thanh âm run rẩy: “Chị… em… em không động đậy được.”
Hai chân giống như đã chôn chặt xuống đất vậy.
Yến Thanh Ti kéo tay Tiểu Từ trở về phòng, để cho cậu ngồi xuống, âm thanh nói chuyện của phòng bên cạnh vẫn còn vẳng sang, Yến Thanh Ti hiểu được mỗi lời của Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên đều là gai nhọn đâm vào lòng của Tiểu Từ… Nhưng, sớm muộn gì cũng phải đau một lần.
Cậu ấy không thể nào mãi mãi không biết chuyện Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên ở bên nhau được.
Yến Thanh Ti đưa cho Tiểu Từ một cốc nước ấm, đặt vào tay cậu.
Tiểu Từ định uống mà tay cứ run rẩy mãi, làm thế nào cũng không uống được.
Yến Thanh Ti hỏi cậu: “Tiểu Từ, em còn nhớ rõ lần trước chị nói với em cái gì không?”
Tiểu Từ dần dần nhớ lại, gật đầu: “Em nhớ…”
Yến Thanh Ti lắc đầu, nói: “Chị đã nói rồi, người em thích sẽ không chờ em nói thích, cũng sẽ không chờ một ngày nào đó em đủ dũng cảm nói thích cô ấy. Thích một người là phải nói ra ngay, có thể sẽ không được đáp lại, cũng có thể cô ấy không thích em, nhưng nếu em không làm gì thì chỉ có thể đứng đó nhìn cô ấy đi xa dần mà thôi.”
Quý Miên Miên là người rất đơn giản, sống như một cô gái nhỏ tự do, ngây thơ. Tiểu Từ đã từng có rất nhiều cơ hội nhưng cậu lại tự ti, cái tự ti đó làm cậu dần dần lùi bước. Cậu cứ tưởng chờ mình khá hơn rồi thì có thể tỏ tình với Miên Miên.
Nhưng… cho dù Quý Miên Miên có chờ thì người khác cũng sẽ không chờ.
Cô gái tốt sẽ có người phát hiện ra, mà cũng sẽ có người dũng cảm hơn cậu…
“Em… em… Chị ơi, em…”
“Kiểu gì cũng có ngày này, thất tình thì có là gì đâu.”