Yến Thanh Ti mở to miệng nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể thở dài một tiếng: "Aizzz..."
Nhạc Thính Phong nhớ tới Hạ An Lan bèn hỏi: "Mới sáng sớm bác tới khách sạn làm gì, đến tìm em có chuyện gì sao?"
Yến Thanh Ti thở dài một tiếng lắc đầu, sao mới sáng sớm đã đến khách sạn? Sao lại đến tìm cô chứ?
Người ta ở nguyên một đêm ở đây chứ không phải đến tìm cô nha.
Nhạc Thính Phong nhìn vẻ mặt của Yến Thanh Ti, hỏi: "Chẳng lẽ không phải đến tìm em sao?"
"Dĩ nhiên không phải đến tìm em, là em thấy bác..." Yến Thanh Ti muốn nói nhưng lại không cách nào nói ra được, em thấy bác đi từ phòng mẹ ra.
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti cứ xoắn xuýt, rất khó hiểu: "Bác làm sao?"
"Em... thôi, ngủ thêm chút nữa, ngủ dậy ăn cơm rồi qua Hạ gia."
Yến Thanh Ti muốn nói nhưng lại không thể nói, nhỡ đâu mẹ chồng không muốn chuyện này truyền ra ngoài thì sao? Nếu mẹ muốn nói thì cứ để tự bà nói với Nhạc Thính Phong đi.
Cô nhảy xuống ghế salon, chân trần chạy thẳng lên giường.
Nhạc Thính Phong ù ù cạc cạc không hiểu ra làm sao.
Anh không ngủ được, nhìn Yến Thanh Ti nằm bên lăn qua lộn lại, hỏi: "Không phải em muốn ngủ sao? Ngủ được không đấy?"
Yến Thanh Ti nói: "Ngủ rồi, đừng ồn ào."
Nhạc Thính Phong bật cười.
Yến Thanh Ti nằm trên giường mà xoắn xuýt. Hôm nay cô đã có cái nhìn mới về bác mình, đây nhất định là... đen đến tận cùng sẽ thành trắng! Chưa thấy ai có thể phúc hắc xảo trá đến loại trình độ này. Bị bắt quả tang mà mặt không biến sắc, vẫn đoan chính, hoàn toàn không có bất kì... chột dạ nào, ngược lại người bắt được quả tang là cô đây thì xoắn xuýt đủ kiểu.
Bỗng nhiên có chút hối hận hôm đó đưa mẹ chồng vào phòng ông.
Bởi vì...
Quá mất công vô ích, căn bản không cần cô hỗ trợ, bác chỉ cần ra tay thì ai cũng bị xay ra bã.
Yến Thanh Ti nhớ tới Nhạc phu nhân, mẹ chồng thật đáng thương, làm sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay bác con đây?
Nhạc Thính Phong nhìn thời gian trên di động, nói: "Vợ à, em lật qua lật lại được nửa tiếng rồi đấy, em chắc em có thể ngủ lại chứ?"
Yến Thanh Ti ngồi dậy: "Em..."
Nhạc Thính Phong xoa xoa khuôn mặt cô: "Đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng, anh đi gọi mẹ một tiếng."
"Ơ, đừng..."
"Sao vậy?"
Yến Thanh Ti cười khan hai tiếng: "Không, không có gì... em lo tối qua mẹ ngủ muộn, nên chưa ngủ đủ đâu."
"Sắp 8 rưỡi rồi, cũng không sai lắm, anh đi một lát rồi về."
"Tối qua mẹ không chỉ ngủ muộn, mẹ còn mệt mỏi nha... Mệt mỏi nha!
...
Không bao lâu sau, Nhạc Thính Phong trở lại, anh gọi Nhạc phu nhân dậy rồi quay về cùng Yến Thanh Ti xuống tầng.
Trên bàn ăn, Yến Thanh Ti cứ nhìn lén Nhạc phu nhân.
Một bữa cơm mà Nhạc phu nhân ngáp đến mấy cái, dưới hai mắt còn một vòng xanh xanh, nhìn một cái là biết tối qua ngủ không ngon.
Yến Thanh Ti cắn đũa, bác An Lan đúng là... thật không biết cách chăm sóc người ta.
Yến Thanh Ti gắp cho Nhạc phu nhân một chiếc bánh bao nhân trứng sữa: "Mẹ ăn nhiều một chút, rồi về ngủ thêm chút."
"Thanh Ti thật ngoan, mẹ khỏe lắm, chờ tới buổi chiều nếu mệt thì đi nghỉ sớm làm được."
Nhạc Thính Phong hỏi: "Mẹ... tối hôm qua gọi điện cho bọn con có chuyện gì vậy?"
Nhạc phu nhân bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống: "Hả... không... không có chuyện gì hết, chỉ là... gọi nhầm."
"Gọi nhầm? Mẹ gọi cho một người còn bảo gọi nhầm nhưng sao lại gọi nhầm cho cả hai người được? Mẹ thật biết nói dối quá ha, mẹ..."